Phó lão đại thì lên tiếng hỏi lại: “Mày nói cái gì?!”
Tên thuộc hạ kia thấy Phó lão đại vẫn chưa hoàn hồn lại, vì vậy lại nhắc lại một lần nữa: “Bên kia có thuyền đang đến gần phía chúng ta, nhìn hình như là thuyền của cảnh sát biển.”
Lần này Phó lão đại thật sự ngây người.
Sao lại mồm con quạ thế chứ?
Vừa rồi còn nói sợ bị cảnh sát biển phát hiện, không ngờ nhanh như vậy mà cảnh sát biển đã tới rồi.
Người cũng không ngờ còn có Nhiếp Nhiên nữa, nhưng phản ứng của cô nhanh hơn Phó lão đại rất nhiều, cô lập tức giục Phó lão đại: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì!”
“Cái… cái gì?” Phó lão đại vẫn chưa phản ứng kịp, theo bản năng nói: “Nếu như bây giờ đánh, người của tôi cũng không đủ.”
Nếu như ở trên đảo, có lẽ hắn còn có tự tin, dù sao người và đạn dược đều vô cùng dồi dào.
Nhưng bây giờ bọn họ không có gì cả, hơn nữa còn đặt một bộ phận trạm gác ngầm rồi, bây giờ cả chiếc thuyền chỉ có hai mươi người, phải đánh thế nào đây?
Nhiếp Nhiên tức giận nói: “Đánh cái gì! Đánh rồi không phải chứng minh đây là hang ổ cướp biển à!”
Phó lão đại thấy sắc mặt cô đen sì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Vậy… vậy chúng ta phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên cạn lời, cô che vết thương rồi nói với một tên thuộc hạ bên cạnh Phó lão đại: “Lập tức lái thuyền, đi đến hướng Đông Nam, mau!”
Cô vừa ra lệnh, tên kia đã phản ứng theo bản năng định đi vào trong khoang thuyền, nhưng nghĩ lại thì cô Diệp cũng không phải là lão đại của mình, vừa bước chân ra, hắn lại rụt về, đồng thời nhìn về phía lão đại nhà mình.
Nhiếp Nhiên thấy hắn im lặng nhìn Phó lão đại, lập tức nổi giận nói: “Còn đứng ở đây làm gì, có phải muốn cho tất cả người trên thuyền này chôn cùng mày không!”
Lời cô có ý chỉ gà mắng chó, Phó lão đại nghe thấy, lần này cuối cùng vẫn không nhịn được ngượng ngùng hỏi: “Chuyện đó, cô Diệp, nếu chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ khác sống mái với bọn chúng, ngần này người thật sự quá ít.”
Nhiếp Nhiên lạnh giọng nói: “Ai bảo anh sống mái với bọn chúng? Tôi bảo các người trốn qua bên đó!”
“Tại sao? Đâu phải chúng ta không thể đánh lại những tên cảnh sát biển đó! Ở đây chúng ta nhắm mắt vào cũng có thể đi lại tự nhiên, chiếm ưu thế về vị trí địa lý.”
Nhiếp Nhiên tiếp lời: “Cho nên bây giờ lợi dụng ưu thế hoàn cảnh địa lý của các anh, cắt đuôi bọn chúng cho tôi!”
“Nhưng mà…”
Phó lão đại vẫn muốn nói nhưng lại bị Nhiếp Nhiên nghiêm nghị ngắt lời, “Nhưng cái gì mà nhưng, nếu như chúng ta giao chiến chính diện với bọn chúng, không phải đồng nghĩa với việc chỗ chúng ta có một cái cứ điểm của cướp biển à? Đến lúc đó bọn chúng tiến hành lục soát toàn diện, anh cho là chỗ này có thể giấu được bao lâu! Đến lúc đó tiền và kho vũ khí đạn dược của anh coi như mất hết.”
Phó lão đại vốn một lòng muốn báo thù, nghe được câu nói cuối cùng của Nhiếp Nhiên thì đã hoàn toàn từ bỏ ý định, không do dự giục tên thuộc hạ bên cạnh: “Mày còn đứng ở đây làm gì, mau đi bảo các anh em lái thuyền qua hòn đảo nhỏ kia đi!”
Tên thuộc hạ kia nghe thấy thế, vội nói: “Vâng vâng vâng…”
Sau đó hắn chạy vào trong khoang thuyền như một làn khói.
Những tên còn lại dưới sự phân phó của Phó lão đại, tất cả đều trở lại khoang thuyền và boong thuyền.
Chương 1523.2THẬT SỰ BỊ LƯU ĐÀY - BỎ THUYỀN
Trước khi đi, Phó lão đại còn không quên hỏi vết thương trên cánh tay cô, “Cô Diệp, vết thương của cô có cần đi vào khoang thuyền băng bó đơn giản một chút không?”
Nhiếp Nhiên hờ hững liếc vết thương trên cánh tay, “Vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại. Phó lão đại, anh mau lên phía trước theo dõi tình hình đi, tránh bị cảnh sát biển đuổi kịp.”
“A a a.” Phó lão đại gật đầu một cái, cũng vội vàng trở lại bên trong khoang thuyền.
Nhất thời, trong khoang sau chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhiếp Nhiên xé một miếng vải trên người Kim tam ca đã chết kia ra, sau đó cô dùng răng cắn một đầu vải, quấn đầu kia quanh vết thương từng vòng từng vòng một.
Cửu Miêu lên tiếng hỏi: “Cô nhất định phải làm như vậy à?”
Nhiếp Nhiên cắn vải, lúng búng nói: “Nếu không còn có cách nào tốt hơn à? Bây giờ người của chúng ta không đủ để đánh nhau với đám cảnh sát biển kia, huống hồ còn có kho vũ khí đạn dược ở cách đó không xa, tình thế của chúng ta quá bị động.”
“Ý tôi là, cô nhất định phải giúp anh ta à? Đừng quên, người thứ nhất đã xuất hiện, lập tức sẽ có người thứ hai, thứ ba, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn không chịu chấp nhận hiện thực?”
Nhiếp Nhiên lưu loát thắt nút lại, sau đó mới nhìn thẳng vào Cửu Miêu với vẻ mặt lạnh tanh: “Tôi nhớ tôi đã từng nói, nếu cô còn nhắc đến chuyện này, tôi sẽ…”
Nhưng cô mới nói được một nửa, Cửu Miêu đã nhanh miệng cướp lời, “Vừa rồi tôi đã cứu cô.”
Hình như cô ta đã nắm được tính cách nợ người ắt trả của Nhiếp Nhiên.
Quả nhiên, Nhiếp Nhiên nuốt nửa câu sau xuống, ném lại một câu, “Tôi từ chối trả lời.”
Sau đó, cô đi vào bên trong khoang thuyền.
Nhưng Cửu Miêu vẫn cảm thấy không đủ với sự nhượng bộ của Nhiếp Nhiên, cô ta bước nhanh đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn đường cô, “Đây là cô nợ tôi.”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức sầm xuống, “Tránh ra!”
“Nợ thì phải trả, không phải đây là phong cách làm việc của cô à?”
“Đợi lần nào đó cô bị bắn, tôi sẽ trả lại cho cô.” Nói xong, Nhiếp Nhiên định vòng qua cô ta đi về phía trước.
Nhưng Cửu Miêu không bỏ qua, lại chặn cô lại, “Tôi không cần cô cản súng thay tôi, tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô muốn làm gì.”
“Cô để ý câu trả lời của tôi như vậy, là muốn giải quyết tôi thay Hoắc Hoành à?”
“Cô biết rõ là không thể nào.” Cửu Miêu lạnh nhạt trả lời.
“Vậy cô ghét Hoắc Hoành?”
“Không.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày quan sát cô ta, “Thế thì tại sao cô hy vọng lấy được câu trả lời của tôi như thế?”
“Bởi vì, tôi muốn rời khỏi nơi này.”
“Rời đi? Lúc đầu tôi muốn đưa cô đi, cô không đồng ý, bây giờ để cô ở lại đây, cô lại muốn rời đi?”
Cửu Miêu nhìn thẳng vào mắt cô, trong giọng nói từ trước đến giờ luôn bình tĩnh mang theo chút kích động không dễ phát giác, “Lúc đầu tôi chỉ muốn tìm việc để làm, nhưng tôi không ngờ lại đến đây để xây dựng kho vũ khí đạn dược, đó là phạm luật, là phạm vào tội chết!”
Nhiếp Nhiên bật cười, “Cô làm vệ sĩ vốn lúc nào cũng có thể chết, có gì khác nhau à?”
“Có! Tôi không muốn phạm tội, tôi không muốn đối địch với quốc gia.”
“Cho dù không muốn thì bây giờ cũng đã muộn rồi. Cô đã ngồi lên chiếc thuyền này, nếu muốn xuống cũng không đơn giản là nhảy xuống như vậy đâu.”
Nhưng Cửu Miêu lại không để ý, hỏi một lần nữa: “Có nhảy hay không để khi khác rồi nói, giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô nghĩ như thế nào?”
Nhiếp Nhiên cong khóe môi lên, “Cách nghĩ của tôi rất quan trọng à?”
“Quan trọng! Bởi vì việc này liên quan đến chuyện tôi có thể nhảy xuống chiếc thuyền này hay không!”
Cửu Miêu nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, giọng nói rất kiên định.
Chương 1523.3THẬT SỰ BỊ LƯU ĐÀY - BỎ THUYỀN
Nhiếp Nhiên nhìn cô ta, một lúc sau mới nói: “Được, vậy tôi nói cho cô biết, bây giờ đã không phải là vấn đề tôi có muốn chấp nhận cái hiện thực này không, mà là có mạng mà đi chấp nhận không.”
Cửu Miêu lập tức cau mày lại, “Cô có ý gì?”
“Ý tôi là, bây giờ cảnh sát biển đã đuổi tới rồi, tôi đã không còn lựa chọn nào khác.”
“Sao lại không có lựa chọn nào khác? Anh ta năm lần bảy lượt muốn đưa cô vào chỗ chết, chỉ cần cô tìm được kho vũ khí đạn dược thay đám cảnh sát biển này, anh ta sẽ xong đời, hoàn toàn xong đời! Đây là cách trả thù tốt nhất!”
Lời Cửu Miêu nói khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được ý tứ nhìn cô ta, sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, cô cười hỏi: “Vậy chúng ta thì làm thế nào, nhảy từ đây xuống à?”
Đầu óc Cửu Miêu vốn hơi căng lên khi nhìn thấy nụ cười trầm mặc của cô, nhưng nghe thấy cô nói thế, cô ta khẽ cau mày lại: “Cô không biết bơi à?”
Nhiếp Nhiên cười khẽ, “Cửu Miêu, cô ngây thơ như vậy từ lúc nào thế? Nếu như biết bơi là có thể dễ dàng chạy khỏi nơi này, cô cảm thấy anh ấy sẽ đặt kho vũ khí đạn dược ở đây à?”
Cửu Miêu rất ngây thơ trả lời như chuyện đương nhiên: “Cô có bản đồ.”
“Đúng vậy, tôi có bản đồ, nhưng cô chắc chắn mình có thể bơi qua sương mù dày đặc ở vùng biển kia, hơn nữa vừa không bị lạc hướng, vừa có thể tránh cảnh sát biển quy mô lớn không?”
Vẻ mặt Cửu Miêu ngây ra.
Nhiếp Nhiên lại cười khẽ, lắc đầu, “Cửu Miêu, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu sao? Trước khi viên đạn kia chưa ra khỏi nòng, có lẽ tôi còn có thể trả thù. Nhưng khi tiếng súng kia vang lên, sẽ không còn là vấn đề trả thù nữa, mà là vấn đề tự bảo vệ mình.”
“Làm việc cho tốt đi, có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không cũng chưa biết đâu.” Nhiếp Nhiên vỗ nhẹ lên vai Cửu Miêu rồi đi vào khoang thuyền.
“Vậy tôi có thể cho là, bây giờ cô vì tự vệ nên mới chiến đấu không?” Tiếng Cửu Miêu lại truyền đến từ sau lưng.
Nhiếp Nhiên hơi dừng bước lại, qua mấy giây, cô ngẩng đầu lên nhìn hòn đảo đen sì phía xa, lẩm bẩm, “Bây giờ bị vứt bỏ, trừ cố gắng sống sót ra, tôi còn có thể vì ai nữa?”
Trong lời nói rõ ràng là đã chấp nhận hiện thực rồi.
Sau đó, cô lại cất bước đi vào bên trong khoang thuyền, chỉ để lại một mình Cửu Miêu đứng ở đó.
Cô ta nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, trong mắt lóe lên ánh sáng không dễ phát hiện.
Hiển nhiên là cô ta rất hài lòng với sự thay đổi của Nhiếp Nhiên hôm nay.
Nhưng lúc này, Nhiếp Nhiên đưa lưng về phía cô ta đi vào khoang thuyền, đáy mắt lại càng thêm lạnh lùng u ám.
Trước khi tiến vào khoang thuyền, cô tìm một góc yên tĩnh lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại duy nhất được cô lưu trong đó.
Có điều, lúc cô đặt điện thoại lên tai, đầu kia không truyền tới giọng nói dịu dàng quen thuộc, mà là một giọng nữ lạnh lùng xa cách, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Nhiếp Nhiên lạnh mặt gọi liên tiếp ba lần, đều là cùng một kết quả.
Trước kia chưa bao giờ xuất hiện chuyện này, nhưng vào lúc mấu chốt lại xuất hiện.
Anh cài đặt từ chối cuộc gọi.
Lúc đáp án này xuất hiện ở trong đầu cô, sắc mặt cô đã lạnh đến cực điểm.
Cảnh sát biển mãi không rời đi, ám sát bất ngờ, điện thoại từ chối không nhận.
Một chuỗi chuyện phát sinh này khiến cô không tự chủ được cầm chặt điện thoại, đáy mắt lạnh lẽo đáng sợ.
“Cô Diệp, Phó lão đại bảo cô tới khoang thuyền một lát, nói là thuyền của cảnh sát biển đã bao vây qua đây rồi.” Đột nhiên, một tên thuộc hạ vội vàng đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn thấy Nhiếp Nhiên thì lo lắng nói với cô.
“Tôi biết rồi.” Nhiếp Nhiên đứng ở trên boong thuyền, nhìn điện thoại một cái cuối cùng, sau đó dứt khoát tắt điện thoại, đi vào bên trong khoang thuyền.
Chương 1523.4THẬT SỰ BỊ LƯU ĐÀY - BỎ THUYỀN
Mới vừa vào trong, Nhiếp Nhiên đã lên tiếng hỏi: “Tình hình bây giờ như thế nào, cảnh sát biển đang ở phương hướng và vị trí nào?”
Phó lão đại chỉ một điểm trên bản đồ, trả lời: “Bây giờ chúng ta ở chỗ này, mà bọn chúng đang ở hướng Tây Bắc của chúng ta.”
Nhiếp Nhiên nhìn phạm vi và phương hướng hắn chỉ, lại nhìn vùng nước xung quanh mà bọn họ sắp đến gần trên bản đồ, nói: “Chúng ta đi theo hướng Đông Nam, nơi đó tương đối nhiều đảo nhỏ rời rạc, dụ bọn chúng đến đó, sau đó sẽ cắt đuôi bọn chúng.”
Phó lão đại gật đầu, đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ lập tức tăng tốc độ dụ đám cảnh sát biển kia đi đến hướng Đông Nam.
Cho dù bây giờ là tình huống gì thì cũng giống như cô vừa nói với Cửu Miêu, bây giờ cô nhất định phải qua được cửa ải này mới được.
Lúc này, Cửu Miêu cũng đi từ bên ngoài đi vào, cô ta nói với Nhiếp Nhiên: “Tôi nhìn thấy bên ngoài có tổng cộng sáu chiếc thuyền đang đến gần chúng ta.”
“Sáu chiếc? Vừa nãy không phải mới có hai chiếc sao? Sao lại nhanh như vậy!” Phó lão đại lập tức tiến lên, dùng ống nhòm nhìn ra xa.
Nhiếp Nhiên xem bản đồ, căn cứ theo những gì Cửu Miêu nói, cô phát hiện nếu như muốn tiếp tục dẫn bọn họ tiến vào quần đảo, chỉ sợ đến cuối cùng còn chưa cắt đuôi được đã bị bọn họ bao vây tấn công rồi.
“Không được, bây giờ bọn chúng đang bao vây chúng ta, chúng ta nhất định phải lập tức bỏ thuyền lên đảo mới được.” Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi phương án, nói với Phó lão đại.
Phó lão đại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Bỏ thuyền? Rồi chúng ta trở về bằng cách nào?”
Nơi này cách hòn đảo chính một đoạn, không có thuyền, bọn họ sẽ thật sự bị nhốt trên hòn đảo biệt lập này.
Dưới tình hình không có thức ăn, nguồn nước, đến lúc đó bọn họ không cần đánh mà sẽ chết luôn.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại nói: “Có thể tìm một chỗ kín đáo giấu thuyền, tất cả mọi người lên đảo.”
Phó lão đại cau mày, không tán đồng: “Nhưng lần này chúng ta không mang đủ nước và đồ ăn, chỉ có khoảng hai mươi người, lên đảo ngộ nhỡ đánh nhau…”
Nhiếp Nhiên nghiêm giọng cắt ngang, “Tôi bảo mọi người lên đảo là để ẩn nấp, hơn nữa bọn chúng bám sát như vậy, chỉ lợi dụng sương mù dày để che chắn thật sự khó bảo đảm. Huống hồ bây giờ là buổi tối, trên thuyền có thiết bị chiếu sáng, cảnh sát biển hoàn toàn có thể dựa vào nguồn sáng để đuổi theo. Mọi người nắm chắc phương hướng, lập tức tắt tất cả ánh đèn trên thuyền, sau đó đổi hướng đi dạo với bọn chúng một chút.”
“Được.” Tên thuộc hạ kia đã bị khí thế của Nhiếp Nhiên thuyết phục, lần này không nhìn Phó lão đại nữa mà đáp một tiếng, sau đó lập tức đi làm việc.
Sau dặn dò của Nhiếp Nhiên, chỉ nửa phút ngắn ngủi, tất cả ánh đèn bên trong thuyền đều đã tắt.
Trong nháy mắt hoàn toàn không nhìn thấy sương mù dày đặc trong đêm đen nữa.
Mấy chiếc thuyền hải quân nhìn thấy cái thuyền ở không xa phía trước đột nhiên biến mất trên mặt biển, lập tức tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước.
Nhưng khi bọn họ tiến lên phía trước thì lại phát hiện phía trước đã không có thuyền bè gì cả, thấp giọng lẩm bẩm nói, “Kỳ lạ, chiếc thuyền kia đâu rồi? Vừa nãy rõ ràng vẫn ở chỗ này.”
Mới nói xong, sau lưng đã truyền tới một giọng nói vô cùng uy nghiêm, “Chuyện gì thế?”
Thủy thủ kia vội vàng quay lại, cúi chào báo cáo với đối phương, “Báo cáo sư đoàn trưởng Nhiếp, chiếc thuyền không biết tên trước mặt đã biến mất trong cự ly 12km rồi.”
Hóa ra người đứng ở bên cạnh thủy thủ kia chính là Nhiếp Thành Thắng.
Bởi vì lần này chuyện Cao lão đại chết gây ra ảnh hưởng rất lớn, cho nên người ở Quân khu 2 của Nhiếp Thành Thắng cũng bị điều động tới.
Lúc này ông ta mặc đồ rằn ri, nhìn ra xa, hạ lệnh: “Mở hệ thống radar phụ trợ định vị để tìm kiếm!”
“Rõ, sư đoàn trưởng!”