Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đương nhiên rồi! Nhiếp Nhiên, lớp cấp dưỡng chúng ta chưa có ai từng được cầm súng, cô phải cố gắng trân trọng cơ hội này đấy.”

“Đúng đấy, cố lên, để cho đám binh sĩ khinh thường lớp cấp dưỡng chúng ta sáng mắt ra!”

Mấy người vây lấy bàn ăn ríu ra ríu rít không ngừng cổ vũ Nhiếp Nhiên.

“Được rồi, giờ ăn cơm còn ầm ĩ cái gì! Còn kỷ luật nữa không hả!” Lớp trưởng Trần lạnh lùng quát một câu, lập tức tất cả mọi người đều im lặng.

Nhiếp Nhiên lơ đễnh ăn xong bữa cơm rồi muốn đi rửa bát, nhưng bị lớp trưởng Trần ngăn lại, “Hôm nay không cần cô rửa bát nữa, đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai nạp đủ tinh thần tới phòng tập luyện tập!”

“Vâng.” Nhiếp Nhiên đáp.

Người khác đều thấy cô may mắn có thể vừa làm lính cấp dưỡng mà vẫn được tới phòng tập luyện súng như lính đang tham gia huấn luyện, nhưng chỉ trong lòng cô mới hiểu, bây giờ tâm trạng của cô vô cùng không thoải mái.


Lúc cô quay người đi ra bên ngoài, lớp trưởng Trần phía sau nói, “Nếu đã có cơ hội này thì đừng từ bỏ.”

Cơ hội chết tiệt!

Trong lòng Nhiếp Nhiên thầm chửi một câu, sau đó rảo bước ra khỏi nhà ăn.

Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Nhiếp Nhiên đã cùng với người lớp cấp dưỡng tất bật làm cơm trưa, vì buổi chiều lính cấp dưỡng phải đi san tuyết nên phải chuẩn bị trước tất cả cơm tối.

Vừa sáng sớm đã phải làm hết hai bữa cơm, số lượng không nhỏ, một số nam binh lớp cấp dưỡng bận tới mức hận không thể mọc thêm vài cánh tay vài cái chân nữa để làm việc.

Sau khi bận bịu bốn năm tiếng không ngừng nghỉ, khó khăn lắm cơm nước mới xem như được chuẩn bị xong xuôi.

Trong lớp cấp dưỡng, trừ Nhiếp Nhiên thì tất cả những người khác đều đi san tuyết cùng những người lính khác vào buổi chiều.

Một mình Nhiếp Nhiên ngồi trong nhà ăn rộng thênh thang nghỉ ngơi một lát, rồi cô mới không cam tâm tình nguyện đi về phía phòng tập bắn.

Cô vừa đẩy cửa phòng tập thì đã nghe thấy bên trong truyền tới hàng loạt tiếng súng bắn đinh tai nhức óc.

Nhiếp Nhiên nhìn đám nam binh kia đứng trước bục bắn, giơ súng nhắm vào mục tiêu không xa bắn từng đợt từng đợt.

Cô đứng ở cửa một lúc lâu, nam binh bên trong đều phát hiện ra sự tồn tại của cô, ai nấy đều bất giác dừng bắn, ánh nhìn quét trên người cô.

“Nhiếp Nhiên?” Ngô Sướng đứng trước bục bắn khá gần với cửa, nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cửa còn tưởng là mắt mình bị hoa, sững sờ rồi vỗ nhẹ Dương Thụ bên cạnh, “Này, có phải là Nhiếp Nhiên không?” Nguồn:

Nam binh hai lớp bên cạnh đều rì rầm to nhỏ với nhau.

“Sao cô ta không ở lớp cấp dưỡng, chạy tới đây làm gì?”

“Không biết nữa, không phải nói binh sĩ không phân lớn nhỏ sao, sao lại tới đây rồi?”

“Xùy! Cậu thực sự tin những lời đó sao? Làm lính ai chẳng muốn sờ súng! Chẳng qua là tìm chút thể diện cho bản thân mà thôi.”

“Cũng phải.”

“…”

Lúc này Lâm Hoài cũng đã phát hiện tình hình ở đây nên đi tới.

“Cô tới đây làm gì? Đây là phòng luyện tập, không phải lớp cấp dưỡng, cô tới nhầm chỗ rồi!”


Nhiếp Nhiên rất phiền não tại sao mình lại chọn thời điểm này để tới đây, nhưng tới thì cũng tới rồi, chỉ có thể bất lực nói: “Là sư đoàn trưởng bảo tôi tới đây để luyện tập.”


“Sư đoàn trưởng? Có gì có thể chứng minh không?”


Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không có.”


“Ra ngoài!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK