Nhưng cô vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Vậy các vị cứ nhai đi nhai lại chuyện muốn gặp người mua, có thật là vì lo lắng lai lịch của đối phương không?”
Cô cố ý đáp lễ một câu vu vơ khiến cho Lý lão không nhìn ra được ý đồ chân thật của mình.
Lý lão nặng nề buông một câu, “Hy vọng là cô Nhiếp chỉ vì thật sự lo lắng cho Cát gia.”
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Đương nhiên là thế rồi.”
Nhưng trong lòng lại trở nên cảnh giác hơn với lão ta.
Cát Nghĩa đi ra ngoài gọi điện thoại một lúc, mọi người cùng yên lặng chờ đợi kết quả, cô cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng toàn bộ chuyện này là do một tay Hoắc Hoành sắp xếp, nhưng theo như những gì anh nói thì người thực hiện không phải anh, còn có quá nhiều điều không nắm chắc được.
Giống như hôm nay, rõ ràng là ngày kia mới tổ chức buổi họp mặt này, ai ngờ được là nó lại bị đẩy lên sớm.
Cô càng không ngờ đám người này lại muốn kéo cả Hoắc Hoành vào việc này.
Đến lúc đó, cảnh sát ập tới, sao anh có thể đứng lên bỏ chạy trước mặt bao nhiêu người như thế được?
Càng nghĩ tới những chuyện sau đó, tâm tình cô càng trở nên nặng nề, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra một chút nào, bởi vì Lý lão ở phía đối diện vẫn luôn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt quan sát, nghiên cứu.
Qua chừng năm phút, Cát Nghĩa đi từ ngoài cửa vào.
“Hoắc tổng nói sẽ lập tức tới đây.”
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thế thì lòng trầm xuống.
Chết tiệt!
Hoắc Hoành định tới đây thật rồi!
Giờ phải làm gì tiếp đây, cảnh sát cũng sắp tới, anh sẽ phải chạy trốn thế nào?
Từ trong bóng tối bước ra ngoài ánh sáng, liệu thân phận nằm vùng của anh còn có thể tiếp tục che giấu được không?
Liệu Hoắc Khải Lãng có thất vọng về anh không?
Nhiếp Nhiên đang miên man suy nghĩ thì lại đột nhiên nghe thấy giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc của Lý lão: “Hoắc tổng? Hoắc tổng... của thành phố A ư?”
Cát Nghĩa thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý lão, tưởng rằng ông ta đang kinh ngạc khi thấy mình tìm được người mua lớn mạnh như vậy.
“Đúng, là cậu ta.”
Bạn đang ?
Không ngờ Lý lão lại đứng phắt dậy, đập mạnh lên bàn, cao giọng phê bình: “Làm liều! Cậu đúng là làm liều rồi!”
Tất cả mọi người chưa bao giờ thấy Lý lão có phản ứng lớn như thế, ai nấy đều giật nẩy mình, Cát Nghĩa khó hiểu hỏi: “Lý lão nói thế là sao ạ?”
“Là sao à? Lúc cậu tìm người hợp tác, chẳng lẽ không nghe ngóng về danh tiếng của Hoắc Hoành à? Hắn nổi tiếng là đen ăn đen, thế mà cậu còn dám hợp tác với hắn, cậu chán sống rồi à?” Lý lão nói năng rất nghiêm khắc, răn dạy hoàn toàn không có ý nể nang gì.
Dù sao Cát Nghĩa cũng đã lăn lộn bao nhiêu năm như thế, sự tôn kính của ông ta dành cho Lý lão chỉ ở tuổi tác mà thôi, không có nghĩa là ông ta chấp nhận bị quát tháo thế này.
Ông ta cố nén giận, nói: “Tôi và cậu ta đã từng hợp tác với nhau một lần, không có vấn đề gì.”
Lý lão lạnh lùng nói: “Hợp tác một lần thì có thể nhìn ra được cái gì chứ? Chẳng lẽ cậu không biết Hoắc Chử đã đoạt mất toàn bộ quyền lực của hắn rồi à? Tình hình của Hoắc Hoành bây giờ vô cùng khó khăn, thậm chí nghe nói giờ đã thò tay cả vào làm ăn ngầm rồi.”
“Hoắc Chử? Không phải Hoắc Mân ư?” Sau khi Cát Nghĩa nghe thấy thế thì chấn động tột độ.
Mà người bị khiếp sợ như ông ta còn có cả Nhiếp Nhiên nữa.