Lý Tông Dũng đi rồi, các binh lính kia cũng giải tán, nhóm người Nghiêm Hoài Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên.
“Chị Nhiên, ngày kia chúng em phải trở về đơn vị dự bị rồi.” Hà Giai Ngọc mở miệng, vẻ mặt viết đầy sự quyến luyến. truyện teen hay
Thấy Nhiếp Nhiên không nói gì, Hà Giai Ngọc thở dài, xị mặt nói: “Chị Nhiên, chị không có gì muốn nói sao?”
“Tôi nên nói gì à?” Nhiếp Nhiên cố ý dửng dưng.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng cô đâu có đối xử quá tốt với đám người này mà tại sao bọn họ lại vẫn cứ quấn lấy cô như vậy nhỉ?
Hà Giai Ngọc nghiêm túc nói từng chữ: “Chị Nhiên, em sẽ nhớ chị!”
Dáng vẻ trịnh trọng đó khiến Nhiếp Nhiên có cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi.
“Đúng vậy, tôi cũng sẽ nhớ cô, Tiểu Nhiên Tử!” Nghiêm Hoài Vũ cũng lập tức phụ họa.
Phương Lượng cũng đi tới cạnh cô, nhỏ giọng dặn dò, “Được rồi. Em vòng một vòng lớn nhìn chung cũng muốn sao được vậy rồi, vậy thì cứ thoải mái ở Quân khu 2 đi.”
Nhiếp Nhiên cười nhướng mày.
Cuối cùng thì Phương Lượng cũng hiểu ra là cô không muốn ở đội dự bị.