Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên càng lớn hơn: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng đi.”
Ông chủ chưa hiểu cái gì gọi là tốc chiến tốc thắng, nhưng đợi anh ta hiểu thì trước mắt đã tối sầm lại rồi.
...
Trên đường ngoại ô, ba chiếc xe cảnh sát lao như bay.
Vừa trải qua một trận ầm ĩ, những cảnh sát trẻ tuổi bừng bừng khí thế kia ỉu xìu ngồi trong xe, không có tinh thần.
Bầu không khí trong xe khá nặng nề.
Nhưng chỉ có một người cau chặt mày, ngồi ở sau xe suy nghĩ mãi.
Cậu cảnh sát bên cạnh thấy đội trưởng nhà mình cứ buồn bực mãi, không nhịn được tò mò hỏi: “Sao thế đội trưởng?”
Đội trưởng cau mày, dáng vẻ rất phiền não, “Tôi cứ cảm thấy có gì đó bất thường.”
Ông chủ kia là người làm ăn “không lành mạnh”, không lý nào lại đi báo án giả mới đúng, nhưng nếu như người thật sự ở bên trong, vậy tại sao bọn họ lại không tìm được?
Bọn họ sẽ trốn ở đâu?
Nhà nghỉ nhỏ như vậy, tất cả cửa sổ đều đang đóng, cửa lớn cũng có cảnh sát canh chừng, không có lý nào lại bốc hơi như vậy được.
“Ý đội trưởng là, người kia ở trong nhà nghỉ thật? Nhưng chúng tôi đều kiểm tra rồi, phòng nào cũng... cũng xem rồi...”
“Đợi đã!” Đội trưởng kia đột nhiên sáng mắt lên, vỗ đùi một cái: “Có ai cầm cái túi thuốc ông chủ đưa không?”
Cậu cảnh sát bên cạnh bị hành động bất ngờ của anh ta làm giật mình, “Không... không ạ...”
Đội trưởng vội vàng vỗ vai cảnh sát đang lái xe, “Mau, mau quay lại, quay đầu lại!”
Ba chiếc xe cảnh sát khẩn cấp dừng lại trên đường quốc lộ, sau đó lại quay đầu đi về phía nhà nghỉ.
Cùng lúc này, một chiếc xe taxi đi qua bọn họ, nhanh chóng chạy về một hướng khác.
Nhóm cảnh sát quay lại nhà nghỉ, bên trong đã không còn ai cả. Bọn họ lập tức chia nhau ra bắt đầu tìm kiếm thì tìm thấy ông chủ nhà nghỉ bị trói giống như cái bánh chưng, đang ngủ mê man ở dưới quầy.
“Này! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!” Cậu cảnh sát cảm thấy có lẽ mình khổ tận cam lai, sắp xử lý được một vụ án lớn rồi nên kích động tát ông chủ mấy cái.
Ông chủ mơ màng tỉnh lại, lúc mở mắt ra nhìn thấy cảnh sát giống như nhìn thấy cha ruột, mắt lập tức sáng lên, miệng bị nhét cái tất thối ú ớ kêu lên.
Cậu cảnh sát nhiệt huyết vội vàng lấy tất ra khỏi miệng anh ta, hỏi: “Người đâu? Người ở đâu?”
“Đi... đi rồi, bọn họ mới đi chưa được bao lâu.” Ông chủ cuống cuồng vội vàng trả lời.
“Vậy túi băng gạc kia đâu?” Đội trưởng chạy tới sốt ruột túm vai anh ta.
“Túi đồ đó... ôi? Đồ đâu rồi? Sao lại không thấy đâu rồi?” Ông chủ nhìn xung quanh.
Vừa rồi rõ ràng vẫn ở đây, sao ngủ một giấc đã không thấy đâu nữa rồi?