So sánh với sự tức giận của anh ta, Nhiếp Nhiên vô cùng bình tĩnh, “Bởi vì lớp 6 đã từng trải qua hoàn cảnh huấn luyện giống như vậy.”
Cô nói xong, đám người Nghiêm Hoài Vũ đều kinh ngạc trợn to hai mắt.
“Cô nói giống sương mù và lần chúng ta bị lạc trong núi ở nơi đó sao?”
“Ừ, hoàn cảnh địa lý không khác nhau lắm.”
“Cô có thể khẳng định không?” Sắc mặt Kiều Duy thay đổi: “Bởi vì nếu quả thật là như vậy thì khi trời mưa rất có thể sẽ sạt lở.”
Mọi người gật đầu phụ họa.
Nhiếp Nhiên khẽ thở dài, quay sang nói với Lý Kiêu, “May mà có cậu nhắc nhở.”
Hôm đó Lý Kiêu cầm bia đứng ở cửa ký túc xá của cô nói sương mù nơi này làm cô ấy nhớ lại hải đảo, vừa rồi đột nhiên cô đã nghĩ ra.
Đây cũng là nguyên nhân lớn khiến cô đổi ý.
“Nếu có sự nhắc nhở của tôi, vậy lần cứu viện này tôi nhất định phải tham gia.” Lý Kiêu lạnh lùng nói.
Nhiếp Nhiên không nhịn được khẽ cau mày lại.
“Còn em nữa, em cũng đi!” Hà Giai Ngọc giơ tay.
“Anh đây cũng phải đi!” Nghiêm Hoài Vũ cũng lên tiếng.
“Còn tôi nữa.”
“Tôi cũng đi!”
Kiều Duy và Thi Sảnh cũng trước sau lên tiếng.
Chỉ có Uông Tư Minh không nói gì, im lặng giống như đang suy nghĩ.
Nhiếp Nhiên quét mắt qua Uông Tư Minh, còn chưa đợi anh ta mở miệng đã nói: “Tôi không cần mọi người đi theo, mọi người sẽ liên lụy đến tôi.”
“Tại sao chứ, chị Nhiên, em...”
Nhiếp Nhiên ngắt lời: “Tôi chỉ cần dẫn bọn họ ra khỏi ngọn núi đó là được rồi, nhưng mọi người đi theo tôi nhiều như vậy, mục tiêu quá lớn, rất dễ bại lộ.”
Lâm Hoài bị lạnh nhạt, thấy bọn họ chỉ mải nói chuyện với nhau thì lại nói với Nhiếp Nhiên: “Không được! Cô là lính của Quân khu 2, không có mệnh lệnh thì tuyệt đối không thể tự tiện hành động!”
Nhiếp Nhiên đã mất hết kiên nhẫn với với anh ta: “Chỉ có lúc tôi muốn, tôi mới là binh lính của Quân khu 2.”
Lâm Hoài ngẩn ra, “Trong mắt cô còn có sư đoàn trưởng, còn có đơn vị không hả? Đúng là vô tổ chức!”