“Máy tính...” Nhiếp Nhiên chỉ vào màn hình, cau mày, dừng lại một giây: “Màn hình bẩn quá, mau đi lấy khăn lau đi!”
Lệ Xuyên Lâm đang chạy tới nghe thấy câu sau cùng của cô thì đứng luôn lại.
Ánh mắt anh ta sắc lạnh nhìn cô, cứ tưởng là có chuyện gì lớn lắm chứ.
Vương Chí nghe thấy cô nói xong vội vàng gật đầu, “Ừ, ừ, được rồi, tôi đi lấy.”
Lau màn hình xong, Nhiếp Nhiên vẫn thấy chưa được, thậm chí cô còn lau bàn, bàn phím, cuối cùng đến chậu cây trên bàn máy tính cũng lau sạch sẽ.
“Được rồi, không có vấn đề gì nữa, tiếp tục làm việc.” Vứt cái giẻ lau lên cửa sổ xong, cô bắt đầu ngồi trước máy tính yên tâm, gõ bàn phím.
Lệ Xuyên Lâm thu hết tất cả các hành động kia của cô vào trong tầm mắt, nhưng không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cô.
Bầu trời đêm càng ngày càng tối, sự ồn ào dưới phố bên ngoài cửa sổ dần trở nên tĩnh lặng.
Vương Chí đã không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật. Nhiếp Nhiên cố làm đến hai giờ cũng không chịu được nữa, tay vẫn để trên bàn phím máy tính nhưng mắt đã díu hết lại.
Lệ Xuyên Lâm ngồi bên cạnh cô vẫn rất tỉnh táo. Khi đang làm nhiệm vụ có những lúc mấy ngày mấy đêm liên tục không ngủ đối với anh ta là chuyện bình thường, vì vậy chỉ một đêm không ngủ với anh ta là chuyện nhỏ.
Nhưng nhìn vẻ mơ màng dần dần đi vào giấc ngủ không hề có sự cảnh giác nào của Nhiếp Nhiên lại làm anh ta thấy khá lạ lẫm.
Ấm áp, hiền dịu thế cơ mà.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhiếp Nhiên, trong lòng Lệ Xuyên Lâm lại có một cảm giác rất kỳ lạ.
Anh ta đứng dậy bế cô đặt ở sofa của phòng nghỉ rồi tìm một tấm chăn đắp cho cô.
Sau khi sắp xếp mọi thứ cho cô xong, anh ta đứng lên định đi ra thì ống quần bị túm lại.
Lệ Xuyên Lâm cúi đầu nhìn thì thấy Nhiếp Nhiên đang vô thức túm lấy ống quần của mình. Anh ta cẩn thận định gỡ bàn tay của cô ra thì nhận ra tay cô nắm vô cùng chặt.
Lệ Xuyên Lâm hoài nghi có phải cô gái này đang giả vờ ngủ không?
Lệ Xuyên Lâm cẩn thận cân nhắc một chút, quan sát nhịp thở của Nhiếp Nhiên. Sau khi xác định chắc chắn đó là phản ứng vô thức khi ngủ say của cô, anh ta không nỡ đánh thức cô nên đành cứ như thế ngồi bên cạnh cô.
Nhưng một lúc lâu sau, anh ta cũng dần buồn ngủ liền nghiêng đầu sang một bên.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Xuyên Lâm và Nhiếp Nhiên bị giọng nói chói tai của Dư Xảo Xảo làm tỉnh giấc.
Dư Xảo Xảo định qua sớm một chút đưa đồ ăn sáng cho Lệ Xuyên Lâm, nhưng không ngờ vừa đến văn phòng lại thấy một đám người đứng vây quanh cửa phòng nghỉ.
Cô ta đi tới định nói vài câu nhưng ai ngờ lại mơ hồ nhìn thấy hai người nằm trên ghế sofa qua kẽ hở.
Dư Xảo Xảo vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tối qua chỉ có Lệ Xuyên Lâm và người con gái kia ở cạnh nhau sao?
Máu nóng dồn lên não, Dư Xảo Xảo mặc kệ tất cả, điên cuồng đẩy đám người ra, chen lên đứng trên cùng.
Cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt cô ta trắng bệch.
Trên sofa, Nhiếp Nhiên gối đầu lên đùi Lệ Xuyên Lâm ngủ, còn một tay của Lệ Xuyên Lâm lại khoác lên vai Nhiếp Nhiên, hai người cứ thế mà ngủ say.
Cảnh tượng ấm áp này làm cô ta cảm thấy nóng mắt!
“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói chói tai vang lên.