Ăn cơm có... thời gian quy định?
Dương Thụ ngẩn người, thấy người xung quanh đều chạy ra ngoài thì không dám chậm trễ nữa, bỏ lại đồ ăn còn chưa động được mấy miếng, mang bụng đói lập tức chạy ra ngoài.
Trong một phút, tất cả mọi người đã tập hợp xong, đứng thẳng tắp ở cửa phòng ăn.
Quý Chính Hổ chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước mặt bọn họ, lạnh giọng hạ lệnh: “Tối hôm nay vác vật nặng chạy việt dã năm cây số, tất cả mọi người võ trang đầy đủ trong vòng năm phút rồi tập hợp dưới tầng.”
Tuýt! Lại một tiếng còi vang lên.
Đội ngũ lập tức giải tán, mọi người đều chạy về phòng mình.
Đám người lao lên tòa ký túc xá, chỉ nghe thấy tiếng lục tủ vang lên trong các phòng.
Nhưng chỉ có phòng Nhiếp Nhiên là yên tĩnh dị thường.
Nói chính xác thì là từ khi Nhiếp Nhiên tiến vào phòng mới trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí tràn đầy sự lúng túng và không được tự nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại chẳng cảm thấy gì, cô vẫn bình thường thu dọn đồ cần mang đi, giống như hoàn toàn không để ý đến mấy người Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc thấy cô coi thường mình như vậy, lại nghĩ tới lời cô nói khi đó thì khó chịu trong lòng, động tác lại nhanh thêm mấy phần, sau đó giống như một cơn gió lao ra ngoài.
Thi Sảnh sợ cô ta buồn nên thu dọn xong cũng đi theo.
Còn vẻ mặt Lý Kiêu lại không có gì thay đổi, hai người yên tĩnh thu dọn đồ, nhanh chóng chạy xuống phía dưới.
Quý Chính Hổ đứng ở dưới tầng ký túc xá bấm thời gian đồng hồ nhìn bọn họ vác bọc hành lý nặng nề nối đuôi nhau chạy ra khỏi phòng.
Kim giây chậm rãi di chuyển, cho đến khi dừng ở con số mười hai, anh ta mới lạnh lùng quét mắt qua người trong hàng ngũ, thấy không thiếu một ai, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn mấy phần.
Anh ta lạnh lùng hô với bọn họ: “Rẽ phải, xuất phát!”
Tất cả mọi người lập tức quay sang bên phải, chạy về phía trước.
Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể
Mỗi người bọn họ đeo một khẩu súng trường, hai tay nải đựng hai tảng đá cùng với một bình nước đựng đầy nước và túi cứu thương đựng mặt nạ trừ độc và một loạt đồ.
Lúc chạy đồ lắc lư tăng thêm phụ tải cho bọn họ, sau ba cây số chính là thử thách tính nhẫn nại và ý chí.
Dần dần, chênh lệch đã rõ.
Nhiếp Nhiên luôn duy trì tốc độ chạy đều đặn trong hàng ngũ, cô ở vị trí chính giữa, không phải tốt cũng không tính là dở.
Mặc dù đợt này cô luôn ở bên ngoài không trải qua huấn luyện toàn diện nhưng may là ngày nào cũng đánh đấm với đám đàn ông ở sàn đấu quyền Anh kia, thể năng cũng không bị sụt giảm.
Đột nhiên Lý Kiêu chạy tới bên cạnh cô.
“Nhiệm vụ kết thúc rồi à?”
“Ừ.”
Bạn đang ?
Lý Kiêu liếc nhìn cô, im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Thiên Dạ chết rồi, nghe nói là phát hiện ở dưới biển, lúc vớt xác lên thì đã hơi thối rữa nên trực tiếp hỏa táng luôn. Bởi vì cô ta hy sinh vì nhiệm vụ nên cấp trên an táng cho cô ta. Cô ta là cô nhi, không có cha mẹ, cũng không biết là người ở đâu...”
Lý Kiêu vốn không phải là người nói nhiều, bây giờ lại lải nhải nhiều như vậy khiến Nhiếp Nhiên phải quay đầu sang nhìn.
“Cậu muốn nói gì?”
“Sao cô ta lại chết?”
“Cậu nghi ngờ là tôi?” Nhiếp Nhiên chỉ mình hỏi.
Đôi mắt trong trẻo của Lý Kiêu lóe lên, cuối cùng vẫn thẳng thắn gật đầu, “Tôi có suy nghĩ này, nhưng không dám khẳng định.”
Nhiếp Nhiên cong môi lên, “Là tôi đấy.”
Lý Kiêu lập tức cầm lấy cổ tay cô, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.