Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lý Kiêu không có lí trí thế này.
…
Đêm khuya, căn cứ hoàn toàn yên tĩnh.
Đợt gió lạnh cuối cùng của mùa xuân thổi qua, bầu trời đen kịt không hề có một tia sáng, giống như những sợi tơ bằng nhung che lấp hết khoảng trời ở nơi này.
Bên trong tòa nhà quan trọng nhất của căn cứ vẫn còn le lói vài điểm sáng.
Không hiểu sao không thấy mấy đội viên cảnh vệ canh giữ ở mấy nơi quan trọng đâu.
Dưới bóng đêm, một người xuất hiện nhanh như một bóng ma, lặng yên không một tiếng động.
Rắc, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Nhiếp Nhiên đang nằm trên giường lập tức mở mắt, trông cô tỉnh táo như chưa hề ngủ.
Có người!
Chẳng nhẽ kẻ địch đột kích?
Nhiếp Nhiên lập tức cảnh giác nhìn về phía cổng.
Cánh cửa đang từ từ bị đẩy ra, động tác đó vô cùng chậm chạp, âm thanh khẽ đến mức gần như không nghe thấy được.
Nhiếp Nhiên cảm thấy chắc không phải kẻ địch.
Có loại kẻ địch nào sẽ chui vào căn phòng nhỏ vắng vẻ này?
Nếu không là kẻ địch, vậy sẽ là ai?
Nhiếp Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Bất kể là ai, dám cạy cửa của cô chính là tìm cái chết!
Sau một phút dài dằng dặc, người đó đã thành công lách vào phòng cô.
Người kia không hề thả lỏng khi vào được bên trong mà rất cẩn thận đi đến bên cạnh cô. Sột soạt sột soạt, vài tiếng ma sát rất nhỏ của quần áo vang lên.
Sau đó cô nghe thấy hai tiếng “rắc rắc”.
Lòng Nhiếp Nhiên run lên.
Đó là tiếng động khi kéo chốt bảo hiểm của súng!
Có người muốn giết cô!
Trong nháy mắt khi nhận ra điều này, Nhiếp Nhiếp mở choàng mắt, đồng thời nhảy lên.
Cặp mắt đen lúc này chứa đầy sát khí, toàn thân ngập khí thế nhưng khóe miệng lại từ từ hiện lên một nụ cười.
“Muốn giết tao à, mày đúng là rất dũng cảm đấy.” Một giây sau, Nhiếp Nhiên dùng tốc độ như ma quỷ nhào đến.
Người kia sững sờ, sau đó vội vàng lùi về phía sau.
Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên vốn không bao giờ nương tay đối với những người muốn giết mình, động tác của cô rất hiểm độc, cũng cực kì nhanh, toàn là những chiêu thức giết người chứ không hề nhẹ nhàng giống như lúc đánh nhau trong quân đội.
Nhưng người đó cũng không hề kém cạnh, mỗi một quyền đều rất lợi hại.
Hai người đánh nhau khó phân thắng bại trong không gian nhỏ hẹp.
Người kia dường như cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau khi đánh xong một hiệp nữa, người đó giơ tay muốn bắn Nhiếp Nhiên.
Con ngươi Nhiếp Nhiên hơi co lại, hai tay chống vào bàn và mép giường, cô ngửa người rất nhanh rồi thuận thế đá tung khẩu súng trong tay người kia.
Sau đó cô lăn một vòng, gọn gàng cầm được khẩu súng đó trong tay.
Người kia thấy tình huống không ổn, vội quay người nhảy qua cửa sổ nhưng bị Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh chân túm được cổ áo rồi dùng sức kéo lại.
Nhiếp Nhiên lật tay khống chế người đó, một tay khác giơ súng chĩa vào đầu.
“Dám vào phòng tao đánh lén, tao muốn biết mặt mũi mày trông thế nào.” Nhiếp Nhiên cười lạnh rồi dùng súng đẩy chiếc mũ của người kia, khuôn mặt của Lý Kiêu bất ngờ lộ ra.
Nhiếp Nhiên sững sờ, “Cậu muốn giết tôi?”