Rất nhanh, một chiếc quan tài màu đen từ bên dưới chậm rãi được nâng lên. Bên dưới quan tài là một bệ tròn, đợi bệ tròn hoàn toàn lộ ra ngoài, mặt đất mới hết rung chuyển.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vân Trân còn tưởng nơi đó vốn có một bệ tròn, bên trên đặt sẵn quan tài màu đen.
Sau khi cơ quan dừng lại, quan tài màu đen lại có chuyển động, giống như cánh hoa mở ra, để lộ người nằm bên trong.
Đó là nữ nhân.
Một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Vân Trân tới Vân Hán Quốc lâu như vậy, lần đầu tiên gặp một nữ nhân xinh đẹp không như người phàm đến thế.
Giờ phút này, nữ nhân xinh đẹp kia mặc hỉ phục màu đỏ cứ nằm trên bệ tròn như vậy. Hai mắt nàng nhắm chặt, giống như đang ngủ.
"Khinh Trần, Khinh Trần..." Lão tổ Quỷ Mộ bật khóc chạy tới, quỳ gối trên bệ, hôn nhẹ lên làn váy của nàng, "Khinh Trần, ngươi đừng sợ... Cơ hội của chúng ta tới rồi... Ta đã tìm được cách cứu ngươi, đã tìm được cách... Rất nhanh, rất nhanh thôi ngươi có thể mở mắt, rất nhanh..."
Giờ phút này, lão tổ Quỷ Mộ khiến Phù Hương nương tử, người lùn cùng nam nhân mặt trắng phải sợ hãi lại quỳ gối trước mặt nữ nhân tên Khinh Trần kia, khóc lóc như một đứa trẻ.
"Lão tổ, sắp tới giờ rồi, chúng ta nên bắt đầu thôi..." Phù Hương nương tử đi tới, nói với lão tổ Quỷ Mộ.
Lão tổ Quỷ Mộ lần nữa cúi đầu, hôn lên góc áo Khinh Trần, sau đó đứng dậy. Thời điểm đứng dậy, ông ta lại trở về dáng vẻ lão tổ Quỷ Mộ tông đáng sợ kia.
...
Lão mộ Quỷ Tổ nhìn thạch thất một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người những thiếu nữ đó.
Những thiếu nữ đó vì đã dùng thuốc của Vân Trân, cho nên người không bị Chúc Âm cắn đã tỉnh táo lại, vốn còn muốn tiếp tục ngụy trang, nhưng đối diện với đôi mắt đầy sát khí của lão tổ Quỷ Mộ, lập tức gào khóc.
"Thế mà tỉnh rồi." Lão tổ Quỷ Mộ nhíu mày, "Có điều tỉnh lại cũng tốt! Dù sao hiện tại chỉ cần máu của các ngươi là được."
Lão mộ Quỷ Tổ dứt lời, Phù Hương nương tử liền đi đến trước mặt những thiếu nữ, bắt người khóc lớn nhất lên trước. Ả ta cầm thanh chủy thủ sắc bén người lùn đưa tới, chuẩn bị cứa vào cổ tay thiếu nữ.
Một khi cắt xuống, không thể cứu chữa kịp thời, thiếu nữ này chắc chắn sẽ chết.
Vân Trân không khỏi căng thẳng.
Nên làm gì đây?
Bắt buộc phải nghĩ ra cách.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, Triệu Húc chống đất, lảo đảo đứng dậy, ngăn cản.
"Sao hả? Muốn làm anh hùng? Đừng gấp, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi thôi!" Phù Hương nương tử trào phúng, nói rồi, lần nữa giơ chủy thủ lên.
Triệu Húc nhíu mày, khó khăn đi lên trước một bước.
"Khoan đã!" Lão tổ Quỷ Mộ lên tiếng. Phù Hương nương tử dừng lại, thấy lão tổ nhìn Triệu Húc, cười lạnh nói, "Nếu hắn đã muốn làm anh hùng, vậy dùng hắn hiến tế thần Chúc Âm đi."
Dứt lời, Vân Trân liền nghe bên ngoài truyền tới tiếng cọ xát, giống như có con quái vật khổng lồ bò trượt dưới đất. Rất nhanh, con rắn Chúc Âm khi nãy vừa gặp liền xuất hiện trước mặt họ.
"Bắt lấy hắn! Dùng máu thịt của hắn hiến tế thần Chúc Âm!" Lão tổ Quỷ Mộ chỉ vào Triệu Húc, hét lớn.