Ngay lúc này, phía trước truyền tới tiếng vang lên.
Triệu Húc dừng bước, quay đầu, đối diện với ánh mắt của Vân Trân một giây.
Theo đó, hắn cõng Vân Trân nhanh chóng chạy về phía trước.
Rất nhanh, con đường biến mất, bọn họ vào một gian thất khác. Nơi này thoạt nhìn rộng hơn nơi bọn họ vừa ở, đồng thời vật trang trí bên trong càng nhiều, càng quý giá hơn.
"Thả ta xuống." Vân Trân vỗ vai hắn.
Triệu Húc cẩn thận đặt nàng xuống.
Vân Trân bị thương một chân, Triệu Húc đỡ nàng, đi tới vách tường trước mặt.
Âm thanh phát ra từ bên kia vách tường.
Hình như có người đánh nhau.
Sẽ là ai?
Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
Vừa lúc này, Triệu Húc cũng cúi đầu nhìn nàng.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Vân Trân ngây ra một lúc, nhanh chóng rời đi, nhìn chằm chằm vách tường trước mặt: "Chỗ này hẳn có cơ quan."
"Vậy tìm xem." Triệu Húc gật đầu.
...
Rắc!
Ngay khi tay Vân Trân không cẩn thận đụng vào giá cắm nến trên tường, thạch thất có tiếng cơ quan vang lên. Sau đó, vách tường trước mặt bọn họ giống khi nãy chậm rãi dời sang hai bên trái phải.
Triệu Húc nắm chặt trường kiếm trong tay, che chắn phía trước Vân Trân, nhìn chằm chằm vách tường không ngừng di dời.
Ngay khi vách tường dời đi vừa vặn một người có thể đi qua, có hai bóng người từ bên trong chạy tới. Triệu Húc vừa muốn rút kiếm, Vân Trân đã tay mắt lanh lẹ chỉnh lại giá cắm nến. Vách tường lần nữa kháp lại, chắn thích khách đuổi theo bên ngoài.
"Cô nương, cuối cùng cũng tìm được người!" Tiểu Thu vui sướng nhìn Vân Trân.
Vân Trân gật đầu, lại nhìn Lệ Vô Ngân.
Giờ phút này, tình hình của Lệ Vô Ngân rất không đúng, ánh mắt tan rã, đầu đầy mồ hôi, bộ dáng vô cùng chật vật.
"Nàng..."
"Đừng nói chuyện!" Vân Trân vội ngắt lời, đi tới bắt mạch cho hắn. Theo thời gian trôi đi, Vân Trân nhíu mày càng chặt, "Ngươi đừng nói gì cả, uống viên thuốc này vào trước đi."
Vân Trân buông tay hắn ra, gỡ túi tiền trên eo xuống, từ bên trong lấy ra một bình sứ trắng, đổ ra một viên thuốc màu nâu, nhét vào tay Lệ Vô Ngân.
"Viên thuốc này..." Lệ Vô Ngân nhìn thuốc trong tay.
Nếu hắn không nhớ lầm, đây là thuốc giữ mạng sư phụ Vân Trân để lại cho nàng.
Hiện giờ, nàng lại đưa nó cho hắn.
Lệ Vô Ngân ngẩng đầu nhìn nàng.
Vân Trân cau mày, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Lệ Vô Ngân không chậm trễ nữa, giơ tay đưa thuốc vào miệng.
Vân Trân nhìn Lệ Vô Ngân uống thuốc, thần sắc lơi lỏng một ít.
Quả thực...
Thân thể hắn có vấn đề.
"Các ngươi đã gặp chuyện gì?"
Đúng lúc này, từ khi Lệ Vô Ngân và Tiểu Thu xuất hiện, Triệu Húc luôn trầm mặc bỗng lên tiếng.
Triệu Húc hỏi xong, Vân Trân lần nữa nhìn Lệ Vô Ngân và Tiểu Thu.
...
Sau đó, thời điểm Vân Trân định đỡ Lệ Vô Ngân sang bên cạnh ngồi xuống, Lệ Vô Ngân phát hiện chân nàng bị thương. Hắn nhíu mày, trái lại đỡ nàng ngồi xuống.
Vân Trân biết tính cách Lệ Vô Ngân bướng bỉnh, cũng không muốn tranh chấp với hắn trong vấn đề này, cho nên không thoái thác.
Triệu Húc lặng lẽ nhìn bọn họ.
Không biết vì sao, hắn không muốn nhìn cảnh tượng này chút nào, rất muốn tiến lên gạt tay Lệ Vô Ngân nắm tay nàng xuống.