"Con..."
Ninh Vương nhìn nàng ta, tức giận đến nâng tay, sắp tát vào mặt Triệu Ngọc Dao.
"Vương gia, ngài làm gì vậy?" Đúng lúc này, vương phi đứng bên cạnh xen vào.
Triệu Ngọc Dao gọi một tiếng "Mẫu phi", liền trốn sau lưng bà ta.
"Có gì không thể từ từ nói sao?" Vương phi bảo vệ Triệu Ngọc Dao, nói.
"Nói! Nói! Vậy ngươi giải thích rõ ràng cho ta nghe xem!" Dứt lời, Ninh Vương tức giận đến ném phong thư trong tay vào người vương phi.
"Vương gia bớt giận!" Cơ phu nhân vội vỗ lưng thay Ninh Vương.
Ninh Vương đi về phía trước ngồi xuống, Cơ phu nhân lại vội rót trà cho ông ấy.
Ninh Vương gạt ra, không nhận lấy.
Thấy vậy, Liễu trắc phi ngồi bên cạnh hừ một tiếng. Mà Tô trắc phi, từ lúc đến tới nay, sắc mặt luôn bình tĩnh. Còn về Mai phu nhân và Thấm phu nhân, trong trường hợp thế này đều cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
...
Nha hoàn của vương phi nhặt phong thư dưới đất lên.
Vương phu lạnh lùng nhận lấy.
Nhưng chỉ vội vàng nhìn lướt qua, cung mày liền nhíu lại.
"Mẫu phi?" Triệu Ngọc Dao thấy bà ta như vậy, trong lòng bắt đầu bất an lo sợ.
"Tự con xem đi!" Vương phi đưa thư cho Triệu Ngọc Dao.
Triệu Ngọc Dao dưới bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, nhận lấy.
Mở ra liền thấy, thế mà là thư tuyệt mệnh của Mặc Thư.
Trong thư nói, Triệu Ngọc Dao vì tư oán cá nhân, tìm người hủy hoại trong sạch nàng ta. Mặc Thư không chịu nỗi vũ nhục này, cho nên treo cổ tự sát trước cửa vương phủ, hi vọng Ninh Vương có thể làm chủ cho nàng ta, đòi lại công bằng.
"A!" Triệu Ngọc Dao xem xong, hét lên một tiếng, ném phong thư đi, "Phụ vương, là Mặc Thư hãm hại nữ nhi! Nữ nhi tuyệt đối không làm ra chuyện này! Phụ vương, ngài phải tin nữ nhi! Phụ vương!"
"Ý của Đại tiểu thư là, nha hoàn bên cạnh ngươi không tiếc trả giá bằng sinh mệnh quý giá chỉ để hãm hại ngươi?" Liễu trắc phi cười lạnh.
"Liễu trắc phi, ăn nói cho cẩn thận!" Vương phi lạnh lùng lên tiếng.
Đúng lúc này, người Ninh Vương phái đi kiểm tra thi thể đã trở về.
"Tình hình thế nào?" Ninh Vương hỏi.
Dứt lời, người trong phòng đều không hẹn mà cùng nhìn người kia.
Quan nghiệm thi rùng mình một cái, lắp bắp đáp: "Hồi... Hồi vương gia, các vị nương nương, phu nhân, còn cả tiểu thư, trải qua một hồi kiểm tra, hạ quan phát hiện trên người nạn nhân có rất nhiều vết thương, hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì?" Ninh Vương hỏi.
"Hơn nữa, trước khi chết còn bị người ta cưỡng hiếp."
"Ngươi nói dối! Không thể nào! Ta căn bản không sai người cưỡng hiếp Mặc Thư, ta chỉ rút mong tay ả, rút lưỡi ả, còn có..."
Triệu Ngọc Dao kích động hét lớn với quan nghiệm thi. Có điều, kêu được một nửa, nàng ta đột nhiên dừng lại, che miệng, nhìn biểu cảm khiếp sợ của mọi người, lúc này mới nhận ra bản thân vừa rồi vì quá kích động mà nói những gì.
"Phụ vương, phụ vương con..."
"Câm mồm! Ngươi câm mồm cho ta!" Ninh Vương phẫn nộ lại thất vọng chỉ vào Triệu Ngọc Dao, "Bổn vương không có nữ nhi tàn nhẫn như ngươi!"
Triệu Ngọc Dao không thể tin vào tai mình mà nhìn Ninh Vương. Thấy Ninh Vương không hề mềm lòng, nàng ta vội cầu cứu vương phi: "Mẫu phi, mẫu phi cứu con! Nữ nhi không có, nữ nhi không có sai người làm nhục Mặc Thư, thật sự không có! Mặc Thư phạm lỗi, nữ nhi chỉ trừng phạt nàng ta một chút, không hề muốn hại tới tính mạng của nàng ta!"