Vân Trân đạp lên nền cỏ mềm xốp, đi về phía trước.
Rất nhanh, trước mặt xuất hiện một cái hồ.
Trên hồ lơ lửng hơi nước, y hệt bước vào tiên cảnh, mây mù lượn lờ mang đến cho người ta cảm giác như thật như giả.
Nhìn cảnh này, Vân Trân đoán được đây là đâu.
Đây có lẽ chính là linh tuyền trên núi Vân Hạc.
Xung quanh hồ treo đầy đèn lồng.
Có điều khiến người ta nghi hoặc chính là xung quanh không có ai.
Vân Trân ngây ra một lúc, quyết định rời khỏi nơi này.
Khoảnh khắc nàng chuẩn bị xoay người, một bình rượu lăn đến bên chân nàng.
Vân Trân nhíu mày, nghi hoặc đi về phía bên cạnh hai bước.
Trước mặt có tảng đá lớn che chắn khiến Vân Trân không phát hiện thì ra bên bờ hồ có một người đang ngồi. Đó là một nam nhân lõa lồ nửa người trên, hiện tại đang đưa lưng về phía nàng, ngồi trong linh tuyền, trên bờ có không ít bình rượu.
Vân Trân chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng dời mắt đi, sau đó muốn nhân lúc người nọ không phát hiện, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng nàng bị người nọ nhiễu loạn suy nghĩ, thế mà quên mất dưới chân có bình rượu.
Vừa nhấc chân liền đá trúng bình rượu kia.
Bình theo đá vụn lăn đến bụi cỏ bên cạnh.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ.
"Ai ở đó?" Người phía sau đứng dậy, lảo đảo đi về phía nàng.
Khoảnh khắc nghe được giọng nói đó, từ đầu đến chân Vân Trân lập tức căng chặt, hai mắt mở lớn, không thể tin được.
Sao lại... Sao lại...
Theo đó, cơ thể Vân Trân bắt đầu run rẩy.
"Ai..." Người phía sau đứng bên bờ hồ nỗ lực muốn mở to hai mắt, muốn nhìn rõ gương mặt nàng.
Vân Trân nhanh chóng hoàn hồn, lập tức chạy đi.
Có điều, nàng mới chạy mấy bước, đã bị người phía sau đuổi theo, túm chặt tay.
Vân Trân giãy giụa muốn tránh đi.
Nhưng người nọ lại chấp nhất bắt lấy cánh tay nàng, muốn xoay người nàng qua, muốn xem mặt nàng.
Trong lúc giãy giụa, Vân Trân bất cẩn trượt chân ngã ra sau. Người kia giữ chặt nàng, có lẽ vì quá say, không kịp có phản ứng, cũng bị Vân Trân kéo ngã xuống bụi cỏ.
"A..." Vân Trân kêu lên một tiếng.
Nàng còn chưa kịp làm gì, người kia đã đè lên trên.
Nàng quay đầu, vừa lúc mắt chạm mắt người nọ.
Nhất thời, cảnh vật xung quanh dường như đều biến mất.
Trong đất trời chỉ còn lại nàng và người đè phía trên nàng lúc này.
Triệu Húc nhìn người bên dưới, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên men say và mông lung.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc này.
Dần dần, nghi hoặc trong ánh mắt biến thành khiếp sợ, biến thành không thể tin được.
"Trân... Trân Nhi..." Triệu Húc mở lớn hai mắt, nhìn người bị hắn đè dưới thân lúc này, gọi.
Có lẽ vì quá say, hắn căn bản không chú ý thời điểm gọi cái tên này, giọng hắn đang run rẩy.
Thân thể Vân Trân cứng đờ.
Triệu Húc chậm rãi nâng tay vuốt ve gương mặt nàng như vuốt ve trân bảo tuyệt thế.
Vân Trân vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng thời điểm đối mặt với cặp mắt đó, nàng lại không tự chủ được mà dừng lại.