Vương Tử Anh lại chế nhạo ông ta vài câu, sau đó quay đầu, quỳ gối trước mặt Triệu Hi: "Thái Tử điện hạ, cầu xin ngài, tha cho thần một con đường sống đi. Vừa rồi ngài cũng thấy, thần và lão gia kia đã cắt đứt quan hệ. Ông ta không hề để ý tới thần. Thái Tử điện hạ, cầu xin ngài..." Vương Tử Anh vừa nói vừa dập đầu.
"Ngươi muốn sống?" Triệu Hi hỏi.
"Đúng đúng đúng, Thái Tử điện hạ, cầu xin ngài tha cho thần một mạng." Vương Tử Anh vui vẻ ngẩng đầu nhìn Triệu Hi.
Triệu Hi khẽ cười, ánh mắt để lộ ác ý.
"Ngươi muốn sống cũng không phải không thể. Ta đây không phải người không thông tình đạt lý. Giữa ngươi và Vương thừa tướng chỉ có thể có một người sống. Nếu ngươi muốn sống, vậy ngươi giết ông ta, dùng mạng ông ta đổi lấy mạng ngươi đi."
Triệu Hi vừa dứt lời, người ở hiện trường đều hít sâu một hơi.
Thủ đoạn này của Triệu Hi thật sự quá độc ác.
Cứ thế chặt đứt đường sống của Vương Tử Anh.
Nhưng rất nhanh, mọi người liền phát hiện bọn họ đều sai rồi.
"Việc này không liên quan tới ta, muốn trách chỉ có thể trách sự tồn tại của ông cản đường ta. Chỉ khi ông chết, ta mới có thể sống, ta muốn sống... Cha, người luôn thương ta, chắc là sẽ không trách ta đúng không... A!"
Vương Tử anh rút chủy thủ trong tay áo ra, đâm vào ngực Vương thừa tướng.
Máu tươi theo đó trào ra, nhuộm hồng cổ tay áo gã.
"Ngươi, cái tên..." Vương thừa tướng trừng mắt nhìn gã, "Cái tên bất hiếu... Ngươi..."
"Cha, người đã mắng con bất hiếu biết bao nhiêu lần rồi. Con biết, con là tên bất hiếu..." Vương Tử Anh cầm chặt chủy thủ, dùng sức đâm vào.
Hai mắt Vương thừa tướng trợn lớn, sau đó dần mất đi sáng rọi.
Vương Tử Anh buông tay, Vương thừa tướng ngã xuống đất.
"Ca!" Vương Hoàng Hậu hét lên.
Mọi người đều nhìn Vương Tử Anh.
Nhưng trên gương mặt gã lúc này ngoại trừ do dự ban đầu, hiện tại chỉ còn lại hưng phấn.
"Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ..." Vương Tử Anh kích động hướng về phía Triệu Hi, "Thần đã giết cha thần rồi, ngài có phải sẽ thả thần đi không?"
Triệu Hi mỉm cười, phất tay với người bên cạnh.
Thị vệ lập tức nhường đường cho Vương Tử Anh.
"Đa tạ Thái Tử điện hạ, đa tạ Thái Tử điện hạ."
Vương Tử Anh dập đầu với Triệu Hi, cầm áo choàng, vội chạy ra ngoài. Thời điểm bỏ chạy, gã dẫm lên thi thể của Vương thừa tướng, máu chảy ra cũng không phát hiện.
Vân Trân đứng cách đó không xa nhìn, lòng rét run.
"Thái Tử điện hạ..." Triệu Ngọc Dao thấy Thái Tử thật sự thả Vương Tử Anh đi, cũng sốt ruột, gọi một tiếng.
"Ngươi có thể làm gì cho ta?" Triệu Hi cúi đầu nhìn Triệu Ngọc Dao quỳ dưới đất.
"Muội, muội..." Triệu Ngọc Dao hoảng loạn nhìn Vương Hoàng Hậu.
Thấy nàng ta nhìn mình, Vương Hoàng Hậu trừng mắt một cái. Triệu Ngọc Dao theo thói quen rụt cổ về.
"Ngươi có thể làm gì cho ta?" Triệu Hi lặp lại câu hỏi, "Nếu ngươi không thể làm gì, ta đây không thể thả ngươi đi."
"Muội, muội có thể..." Triệu Ngọc Dao cắn môi, rút chủy thủ cắm trước ngực Vương thừa tướng, sau đó chậm rãi đi về phía Vương Hoàng Hậu.