"Thở đã rồi nói."
Nguyên Bảo dậm chân, chờ nhịp tim đập bình thường lại mới nói: "Thiếu gia, nô tài nghe ngóng được rồi. Nghe nói Trân Nhi bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang ở phía Đông."
Thượng Thanh biệt trang?
"Đó là nơi nào?" Triệu Húc hỏi.
"Thiếu gia có lẽ không biết, phàm là hạ nhân bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang đều là kẻ chọc vào kỵ húy ở vương phủ, hơn nữa..." Nguyên Bảo nói tới đây, nuốt nước bọt, lại nhìn Triệu Húc, nói tiếp, "Nghe nói, hạ nhân bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang, không ai có thể trở về."
"Ngươi có ý gì?" Triệu Húc nhíu mày.
Nguyên Bảo cẩn thận quan sát hắn, sau đó giải thích: "Nơi triều đình áp giải nạn nhân là nhà tù, ngục lao, mà vương phủ của chúng qua muốn quản giáo những hạ nhân phạm lỗi lớn sẽ đưa họ tới Thượng Thanh biệt trang, Thượng Thanh biệt trang tương đương với nhà tù, ngục giam của vương phủ."
"Cái gì?"
Không phải Mẫu phi nói phái Trân Nhi đi giúp bà làm một chuyện sao? Sao lại đưa nàng tới chỗ như vậy?
Bên cạnh, Nguyên Bảo còn tiếp tục: "Nhà tù của quan phủ còn có ngày đặc xá phóng thích, nhưng Thượng Thanh biệt trang này..."
Thượng Thanh biệt trang, có vào mà không có ra.
Đến nay, chưa có ai vào đó mà trở ra được.
Triệu Húc nghe đến đây, nhíu mày.
Hắn nói với mẫu phi, đừng để nàng trở về.
Đó là vì hắn muốn nàng rời xa phân tranh ở kinh thành. Hắn muốn cho nàng tự do, là không có trói buộc, để nàng là bản thân nàng, chứ không phải con chim bị bẻ gãy cánh, vĩnh viễn bị nhố trong lòng.
Không được!
Hắn phải đi hỏi mẫu phi cho rõ ràng.
Nhưng Triệu Húc còn chưa ra khỏi cửa, liền đụng phải Tô Thanh Loan tới từ biệt.
...
Ngay khi tiễn Vân Trân đi, Tô trắc phi liền tìm tới Tô Thanh Loan, nói với nàng ta, nàng ta ở kinh thành cũng lâu rồi, đã đến lúc quay về Giang Nam.
Tô Thanh Loan nghe được tin này, cả người như bị sét đánh.
Nàng ta không thể tin mà nhìn Tô trắc phi, không thể tin những gì mình vừa nghe thấy.
"Cô mẫu, tại sao chứ? Là Thanh Loan có chỗ nào không đúng, khiến người không vui sao?" Tô Thanh Loan nắm chặt khăn tay, bi thương nhìn Tô trắc phi, "Cô mẫu, Thanh Loan không muốn trở về, Thanh Loan thật lòng thích biểu ca... Thanh Loan muốn ở lại bên cạnh biểu ca..."
"Hài tử ngốc." Tô trắc phi giơ tay vuốt ve mặt nàng ta.
Dù sao trên người đều chảy dòng máu của Tô gia, Tô trắc phi làm sao thật sự muốn đưa Tô Thanh Loan trở về?
Chẳng qua, đứa nhỏ trước mắt này vẫn vì tình ái mà đánh mất lý trí. Nếu để nàng ta tiếp tục ở lại kinh thành, chỉ sợ tương lai sẽ khiến Húc Nhi càng gặp phiền toái lớn hơn.
Cho nên Tô trắc phi để Tô Thanh Loan trở về cũng là bất đắc dĩ.
"Cô mẫu, cô mẫu, Thanh Loan không muốn trở về... Người cho Thanh Loan ở lại Thính Tuyết Hiên, ở lại bên cạnh biểu ca được không... Thanh Loan thề, sau này không bao giờ tự tiện hành động, gây phiền phức cho cô mẫu và biểu ca nữa..." Tô Thanh Loan thấy Tô trắc phi hơi chần chờ, vội bảo đảm.
Nếu Tô trắc phi thật sự vì chút việc này mà mềm lòng, vậy bà ta đã không phải là Tô trắc phi.
Dưới ánh mắt cầu khẩn của Tô Thanh Loan, Tô trắc phi rút tay về: "Thanh Loan, con đừng làm cô mẫu khó xử. Tình cảm nếu đã trường cửu, cần gì sớm chiều đều thấy nhau?"
Tô trắc phi nói xong, Tô Thanh Loan ngơ ngác nhìn bà ta.