Dù sao phẩm hạnh và sự kiêu ngạo của mình sẽ không cho phép nàng ấy làm thế.
Nhưng Liễu gia to như vậy, không chỉ có một mình Liễu Trản Anh.
Tình hình cụ thể, Vân Trân không tiện nói thẳng với Thịnh Lang Hoàn. Nàng chỉ đang lo, lần này đối phương không thành, sẽ ra tay trong bữa tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
Dù sao ngoài cung, ngoài tầm tay.
Mà ở trong cung mới là địa bàn của người kia.
"Ta sẽ chú ý." Thịnh Lang Hoàn gật đầu.
Cho dù hiện tại, trong lòng nàng vẫn bị sương mù vây quanh, đặc biệt là sự xuất hiện đột ngột của Cửu muội này.
Rõ ràng ngày thường thoạt nhìn vô hại, nhưng lại trong buổi tụ tập ngắm hoa của nhóm quý nữ cố ý tạo nổi bật, thậm chí ném thẻ vào bình rượu còn thắng Liễu Trản Ahh của Trấn Bắc Hầu phủ.
Rõ ràng chỉ ra khỏi nhà một chuyến, lại bị người ta bắt cóc, cuối cùng còn kinh động tới Lục hoàng tử điện hạ đương triều tự mình dẫn người đi tìm nàng ấy.
Rõ ràng lần đầu tới kinh thành, lại thiếu chút nữ bị Ngọc Nhung công chúa coi là cố nhân.
Tuy rằng khi nãy Triệu Ngọc Nhung kịp thời bình tĩnh lại, nhưng vẻ khiếp đảm và hoảng sợ trên mặt nàng ta vẫn bị Thịnh Lang Hoàn nhìn thấy.
Trông giống cố nhân sao?
Vị cố nhân kia và Ngọc Nhung công chúa rốt cuộc có quan hệ gì?
Còn cả Lục hoàng tử điện hạ, vừa nghe không thấy nàng ấy đâu, liền tự mình đi tìm người, chẳng lẽ cũng vì nàng ấy trông giống vị cố nhân kia?
Vậy Tứ hoàng tử thì sao?
Tứ hoàng tử có quen vị cố nhân đó không?
Vị cố nhân này rốt cuộc là ai?
Trong lòng Thịnh Lang Hoàn có vô số nghi hoặc.
Có điều, chuyện duy nhất nàng có thể xác định, chỉ cần Vân Trân ở bên cạnh, bí ẩn này rồi cũng sẽ có ngày bại lộ.
"Lục hoàng tử điện hạ cứu muội, chờ qua tiệc mừng thọ của Thái Hậu, chúng ta nên chuẩn bị một phần hậu lễ, tự mình tới cửa tạ ơn mới đúng." Thịnh Lang Hoàn tạm gác hoài nghi trong lòng sang một bên, nói với Vân Trân.
Cảm tạ sao?
Vân Trân nhớ lại thái độ lạnh lùng của Triệu Húc cùng xiêm y trên người mình...
Chỉ sợ, hắn cũng không muốn gặp lại nàng.
Mà xiêm y tương tự Liễu Trản Anh này...
Kế tiếp, sự việc e rằng còn chưa kết thúc như vậy.
"Muội nhớ rồi." Vân Trân gật đầu.
Thịnh Lang Hoàn vừa lòng cười.
Hai người cầm tay nhau đi về phía cung điện dành cho nữ quyến.
...
Bên này, Triệu Ngọc Nhung rời khỏi phạm vi An Bình Cung, càng nghĩ càng bực bội bất an.
Nàng ta nhớ tới gương mặt kia, gương mặt tương tự người nọ...
Tại sao lại tương tự như thế?
Ngụy đại ca biết không?
Không, hẳn là chưa biết.
Nàng ta vất vả lắm mới mượn cái chết của nữ nhân kia, kéo gần quan hệ với Ngụy đại ca. Tuy rằng Ngụy đại ca đối với nàng ta vẫn cung kính xa cách, nhưng ít ra hiện tại, bọn họ cũng có thể nói chuyện vài câu.
Triệu Ngọc Nhung rất cao hứng.
Thời điểm "Tôn Thúy Nga" chết, nàng ta cho rằng đời này mình đã hết cơ hội. Nhưng, mãi đến khi nàng ta trở thành Triệu Ngọc Nhung, mãi đến khi nữ nhân kia chết, nàng ta phát hiện bản thân mình còn chưa rơi vào đường cùng.
Mỗi lần nàng ta nhắc tới nữ nhân kia, Ngụy đại ca đều nguyện ý nói chuyện với nàng ta trong chốc lát.
Cho dù mỗi lần, trong lòng đều ghen ghét và phát cuồng, nhưng nàng ta vẫn kiềm chế.
Bởi vì nữ nhân kia đã chết.
Người chết, vĩnh viễn không tranh lại người sống.
Nàng ta có thời gian, nàng ta có thể chậm rãi hòa tan trái tim băng giá của Ngụy đại ca.
Nàng ta tin rằng, một ngày nào đó, Ngụy đại ca sẽ yêu nàng ta.
Cho dù cuối cùng, không có tình yêu, nàng ta cũng sẽ nghĩ cách khác khiến hoàng đế hạ chỉ tứ hôn.
Con người Ngụy Thư Tĩnh này, nàng ta nhất định phải có được.