Ngay thời điểm cung tiễn sắp rơi xuống đất, Vân Trân đột nhiên chồm người tới, duỗi tay bắt lấy cung tiễn. Nhưng theo đó, cả người nàng cũng lảo đảo mà ngã xuống.
Nếu chạm đất, kiếm trận nhất định sẽ khởi động.
Mà Vân Trân cũng bị bảo kiếm bên trên rơi xuống nghiền nát.
Khoảnh khắc cơ thể nàng sắp chạm đất, Triệu Húc tiến lên hai bước, kịp thời ôm lấy eo nàng. Tay dùng sức thu lại, thân thể Vân Trân được kéo trở về, đồng thời ôm lấy Triệu Húc.
Thịch, thịch, thịch.
Nghìn cân treo sợi tóc.
Ranh giới giữa sinh tử.
Niềm vui khi được tái sinh khiến bên tai Vân Trân tràn ngập tiếng tim đập mãnh liệt.
Ban đầu, nàng cho rằng đó là nhịp tim của mình. Nhưng rất nhanh, nàng ý thức được âm thanh này là từ bên cạnh truyền tới, là lồng ngực Triệu Húc kề sát tai nàng, đây là tiếng tim đập của Triệu Húc.
Nhận ra điểm này, cả người nàng cứng đờ.
Cái ôm quen thuộc, đã lâu rồi.
Thật khiến người ta lưu luyến.
Lại khiến người ta cảm thấy xót xa.
Bịch.
Đúng lúc này, Triệu Húc dùng sức bắt lấy cánh tay nàng, đẩy nàng ra khỏi lồng ngực mình.
Vân Trân ngẩng đầu, nhìn sắc mặt Triệu Húc không hề che giấu sự phẫn nộ cùng chán ghét, lúc này mới tỉnh táo trở lại.
Nàng chỉ dừng một chút, nhanh chóng cất đi chua xót không nói nên lời trong lòng.
"Ngươi sao thế hả?" Triệu Húc lên tiếng, "Chẳng lẽ ngươi không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào sao? Vì một cái cung tiễn, ngay cả mạng cũng không cần! Nếu thật sự muốn chết, ngươi cũng không cần làm vậy trước mặt ta! Đừng liên lụy tới ta!"
Hắn không dám thừa nhận, khoảnh khắc thấy nàng vì cung tiễn kia, ngay cả mạng cũng không cần, hắn thật sự chấn động, thật sự cảm thấy kinh hoảng. Giống như trong nháy mắt đó, trái tim bị ai đó khoét đi một miếng, trống rỗng, lại vô cùng đau đớn.
Chờ hắn hoàn hồn lại, đã duỗi tay giữ chặt nàng.
Rõ ràng chỉ là đồ dỏm, lại có thể tác động đến cảm xúc của hắn như vậy.
Khoảnh khắc đó, giống như người tiến lên không phải Thịnh Vân Trân, mà là Trân Nhi!
Triệu Húc vì khoảnh khắc mất khống chế của mình mà phẫn nộ.
Chỉ cần nghĩ đến một khắc đó coi Thịnh Vân Trân là Trân Nhi, hắn liền cảm thấy đây là sự sỉ nhục với Trân Nhi, một tội lỗi không thể tha thứ.
Trong lúc mất khống chế, hắn đã nói không lựa lời.
...
Vân Trân nhìn hắn, thở dốc.
Chua xót sở dĩ khó khăn lắm mới nén xuống, sau khi nghe Triệu Húc chất vấn, khóe mắt có hơi cay cay.
"Xin lỗi." Nàng cúi đầu, nhặt cung tiễn dưới chân lên, tháo trâm cài đầu xuống, "Lúc ấy nô tỳ không nghĩ nhiều như vậy, là nô tỳ sơ ý, thiếu chút liên lụy điện hạ. Nô tỳ..." Nàng ngẩng đầu, đưa trâm cài đầu tới trước mặt Triệu Húc, "Kế tiếp, dù xảy ra chuyện gì, nô tỳ đều sẽ không liên lụy tới điện hạ."
Nói xong, nàng an tĩnh nhìn hắn, giống như chưa có gì xảy ra, chỉ chân thành xin lỗi. Nhưng sau khi nghe nàng nói, sau khi đối diện với ánh mắt của nàng, Triệu Húc cảm thấy trái tim mình như bị dao đâm.
Hắn đột nhiên nhíu mày, thô bạo giật lấy trâm cài đầu trong tay Vân Trân.
"Tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ!" Triệu Húc nói.
...
Kế tiếp, Triệu Húc dùng cách tương tự lấy bao đựng mũi tên tới.
Trong thời gian này, giữa bọn họ rơi vào bầu không khí áp lực khó nói nên lời. Hai người không ai nói chuyện, xung quanh vô cùng an tĩnh.
Tác giả: Trân Nhi nhào lên, thật ra trong tiềm thức biết Triệu Húc sẽ giữ chặt mình, và Triệu Húc luôn cho nàng cảm giác an toàn. Có điều, cả hai không ai nhận ra điều này.