Nhưng Lệ Vô Ngân chỉ mặt không cảm xúc mà nhìn nàng.
Vân Trân nhíu mày, biết hắn nghiêm túc.
Lệ Vô Ngân trước mặt thật sự nói được làm được.
...
Không bao lâu, tả hữu hộ pháp trở về bẩm báo, bản đồ bảo tàng của Thượng Vương cuối cùng rơi vào tay Nham Nhai sơn trang. Có điều, đó không phải bản đồ hoàn chỉnh, chỉ là một phần của bản đồ.
Nham Nhai sơn trang vì tỏ vẻ công chính, quyết định cùng môn phái khác hưởng tấm bản đồ khiếm khuyết này.
Kế tiếp nên cố hết sức tìm được càng nhiều phần của bản đồ.
Mà tiếng cười thần bí xuất hiện ở hiện trường ngày ấy chính là điểm mấu chốt.
Ngay lúc mọi người chuẩn bị tìm kiếm bản đồ, bản đồ lại lặng lẽ xuất hiện.
Sáng nay tỉnh dậy, Vân Trân phát hiện ở bệ cửa sổ có chim chóc chết. Dưới móng vuốt của chim chóc có cuộn một tấm da dê. Trên da dê, vẽ bản đồ bảo tàng của Thương Vương.
Nàng còn đang nghi hoặc, Lệ Vô Ngân gõ cửa tiến vào.
"Ngươi cũng có?" Vân Trân kinh ngạc.
Trong tay Lệ Vô Ngân cũng cầm một tấm da dê.
Rất rõ ràng, bản đồ trong tay hai người đều thuộc về một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
"Bên ta là bị người khác dùng chim chóc đưa tới." Vân Trân chỉ vào chim chóc trên bàn, nói.
Nửa năm sống trong giang hồ, nàng đã tạo thói quen mỗi tối trước khi ngủ sẽ đốt mê hương trong phòng. Dù là ở U Minh giáo hay bên ngoài, thói quen này vẫn luôn được duy trì.
Chim chóc trên cửa sổ vì trúng mê hương của nàng nên mới hôn mê.
Rất rõ ràng, có người dùng chim chóc đưa bản đồ tới.
Còn Lệ Vô Ngân thì sao?
Vân Trân nhìn người áo đen trước mặt.
"Cũng là chim." Lệ Vô Ngân trả lời.
Điểm khác nhau duy nhất là, công phu của hắn rất khá, thời điểm chim chóc tới gần đã đánh rơi nó, đồng thời cũng bắt được kẻ đưa bản đồ cách đó không xa. Có điều, người nọ sau khi bị hắn bắt, lập tức cắn thuốc độc trong miệng, chết.
"Thoạt nhìn là tử sĩ của một tổ chức nào đó." Lệ Vô Ngân nói.
Vân Trân nhíu mày.
"Sao lại có người cố tình đưa bản đồ bảo tàng của Thương Vương tới cho chúng ta? Giống như dẫn dụ chúng ta đi tìm bảo tàng vậy!" Vân Trân nói.
Lệ Vô Ngân nghe xong, ngón tay chậm rãi cọ xát cuốn da dê: "Trước mắt xem ra là như vậy. Một khi đã thế, chúng ta phải tìm được tất cả mảnh ghép của bản đồ!"
Kẻ thần bí có thể đưa mảnh ghép bản đồ cho họ, vậy khẳng định cũng sẽ đưa cho những người khác.
...
Cùng thời gian.
Trong tiểu viện nhóm người Triệu Húc ở.
Triệu Húc, Lưu Vân Bạch cùng Bạch Tà ngồi với nhau.
Giờ phút này, trên bàn trước mặt bọn họ đặt ba mảnh ghép bản đồ bảo tàng của Thương Vương.
"Trước mắt sao đây?" Bạch Tà hỏi.
Buổi sáng tỉnh dậy, bọn họ cũng phát hiện có chim chóc mang theo bản đồ dừng ở cửa hoặc trên cửa sổ.
Triệu Húc nhấp môi, không nói gì.
Ngón tay Lưu Vân Bạch gõ gõ mặt bàn, khóe môi nhếch lên cười như không cười: "Xem ra chuyện này ngày càng thú vị. Bạch thần y muốn sao thế nào?" Nói xong, hắn nhìn Bạch Tà.
Bạch Tà liếm môi, nhìn Lưu Vân Bạch, lại nhìn Triệu Húc.
"Ta thấy, không bằng tạm thời giao bản đồ cho ta bảo quản, sau đó chúng ta lại cùng nhau tìm những mảnh ghép còn lại..." Nói rồi, Bạch Tà liền muốn duỗi tay đoạt lấy mảnh ghép bản đồ.
Đinh.
Ngay khi tay ông ta sắp chạm tới, từ bên cạnh bay tới một ám khí cắm ngay trên bàn.