Lão giả Lê thúc kia cúi đầu, lùi một bước.
Vân Trân nhìn con ngựa phía sau bọn họ, cỏ dại dưới chân nó đã bị dẫm nát, có lẽ bọn họ đã ở chân núi rất lâu, giống như lúc Vân Trân mới tới, nhất thời không tìm được đường lên núi.
"Trân Nhi..." Ngụy Thư Tĩnh ngẩng đầu nhìn Vân Trân.
Y vốn định nói không cần phiền phức.
Trước khi tới y có phái người hỏi thăm quy củ của Miến Đà La, phàm là người tới núi Kỳ La tìm đại phu trị bệnh đều cần ở chân núi chờ đợi. Nếu người trên núi bằng lòng gặp, trận phái đương nhiên sẽ mở ra.
Còn về thời gian chờ dài hay ngắn, còn phải tùy tâm trạng của người trên núi.
Ngụy Thư Tĩnh đã chuẩn bị sẵn tâm trạng phải chờ.
"Ngụy đại ca, muội dẫn huynh lên núi." Vân Trân ngắt lời Ngụy Thư Tĩnh.
Lời đến bên miệng liền dừng lại, y gật đầu: "Đa tạ."
"Từ khi nào Ngụy đại ca lại khách khí với muội thế?"
Từ lúc gặp lại, Vân Trân đã có cảm giác giữa hai người bỗng trở nên xa cách, nàng không biết sự xa cách này đến từ đâu.
Có lẽ do thân phận hiện giờ đã khác.
Cũng có lẽ sau khi từ biết, mỗi người đều trải qua rất nhiều chuyện.
Ngay cả chính nàng cũng phát hiện tâm thái của mình hiện giờ đã khác một năm trước, huống chi là Ngụy Thư Tĩnh tới bộ lạc Sư Thứu?
...
Sau đó, Độc Thủ Y Tiên và tôi tớ Lê thúc kia ở lại chân núi, Vân Trân tự mình dẫn Ngụy Thư Tĩnh lên núi Kỳ La.
Vào nhà cỏ, Miến Đà Loa đang ở trong viện cho chim ăn.
Cuộc sống của ông ta ở trong núi, thỉnh thoảng sẽ có chim trong núi rừng tới tìm đồ ăn. Mỗi lúc nhàn rỗi, Miến Đà Loa đều lấy cơm dư rải cho chúng.
"Sao ngươi lại quay về?" Thấy Vân Trân trở về, Miến Đà Loa kinh ngạc.
Kế tiếp, ánh mắt ông ta lướt qua Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh đứng phía sau.
"A, thì ra là dẫn người quay về." Miến Đà Loa bĩu môi, tâm trạng không vui.
Ông ta còn tưởng nha đầu này không nỡ xa mình, quyết định trở về ở trên núi với ông ta.
"Tiền bối, chuyện này không liên quan tới Trân Nhi, là ta nhờ muội ấy dẫn ta lên đây." Ngụy Thư Tĩnh ôm quyền, giải thích.
Miến Đà Loa hừ hừ, xoay người định vào trong.
"Chẳng lẽ ngài không nên nghe hết rồi đi sao?" Vân Trân hỏi.
Mấy ngày ở chung, Vân Trân phát hiện Miến Đà Loa là lão đầu kiêu ngạo, mạnh miệng mềm lòng. Có đôi khi, ông ta ra vẻ tức giận, nhưng không hề giận thật.
Hơn nữa sáng nay, cuộc nói chuyện trong mật thất khiến quan hệ giữa ông ta và Vân Trân càng gần gũi. Bởi vậy, Vân Trân mới dám "làm càn", giống như đối với trưởng bối trong nhà.
Miến Đà Loa bất mãn hừ một tiếng.
"Hay cho nha đầu ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi, lão phu chẳng qua muốn vào trong cất cái chén đã bị ngươi nói rồi hả? Ngươi che chở... Cái người này như vậy, chẳng lẽ y là cha của đứa bé trong ngươi?"
Ông ta vốn định nói "che chở tiểu bạch kiểm này", nhưng nhìn dáng vẻ người trước mắt, phong thần tuấn lãng, hoàn toàn không giống tiểu bạch kiểm (*).
(*) Tiểu bạch kiểm: chỉ những chàng trai trắng trẻo ngây thơ, ngoài ra nó còn để chỉ trai bao hoặc trai hám tiền, kiểu châm chọc ý
Vân Trân chỉ muốn giữ ông ta ở lại, không ngờ ông ta lại nói như vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Tiền bối, Trân Nhi là bằng hữu của ta, mong ngài đừng nói như thế, làm hỏng thanh danh của muội ấy." Ngụy Thư Tĩnh nói, sau đó hành lễ với Miến Đà Loa, nói rõ ý đồ mình đến.