Dù sao chưởng quầy của Hồi Xuân Đường nhận ra gương mặt này của nàng.
Tuy rằng hiện tại thân phận của nàng là Thịnh cửu tiểu thư, nhưng giải thích vẫn rất phiền phức. Cho nên cuối cùng, nàng ở quán trà đối diện Hồi Xuân Đường, tìm một chỗ ngồi xuống.
Chờ mãi chờ mãi, người ra ra vào vào Hồi Xuân Đường, cũng không thấy A Cửu đâu.
Vân Trân nhíu mày, thấy có tiểu hài tử chơi đùa bên đường.
Nàng nhanh trí đi mua đường hồ lô, tặng tiểu hài nhi kia, nhờ nó qua hỏi thăm A Cửu đại phu.
Vân Trân đứng ở ngõ nhỏ, từ xa nhìn tiểu hài nhi đi vào, lại nhìn tiểu hài nhi đi ra.
"Ở đây." Nàng vây tay với nó.
Tiểu hài nhi chạy tới, Vân Trân hỏi nó kết quả.
"Đệ hỏi như lời của tỷ tỷ, đại phu bên trong bảo A Cửu đại phu không còn ở Hồi Xuân Đường nữa, hai tháng trước, huynh ấy đã vào Thái Y Viện, hiện giờ là trợ thủ của thái y trong Thái Y Viện, tỷ tỷ muốn mời A Cửu đại phu xem bệnh, phải tới Thái Y Viện."
Vân Trân sửng sốt.
Thái Y Viện?
A Cửu thế mà vào Thái Y Viện.
Vân Trân nhíu mày.
Là ý của Triệu Húc, hay ý của Tô trắc phi?
"Đa tạ đệ. Cho đệ thêm hai đồng tiền, đi mua kẹo hồ lô ăn đi." Vân Trân thở dài, từ trong túi tiền lấy ra hai đồng đưa cho tiểu hài nhi.
Tiểu hài nhi cầm tiền, cao hứng chạy mất.
Thái Y Viện sao...
Nếu có thể, lần này nàng cũng muốn mang A Cửu rời đi.
Thái Y Viện quá hung hiểm, thật sự không phải nơi A Cửu nên ở lại.
Bịch!
Vân Trân cúi đầu tự hỏi, không chú ý tới người phía sau. Chỉ kịp cảm thấy cổ tê rần, nàng đã bị người ta rõ ngất xỉu. Rất nhanh, một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh từ sớm chạy tới, kéo nàng vào trong.
Đốc đốc đốc.
Chớp mắt, Vân Trân đã biến mất.
...
Xe ngựa chạy tới cổng thành, sau đó ra ngoài, chạy tới ngoại ô.
Khi Vân Trân tỉnh lại đã là buổi chiều.
Tay chân trói chặt, nàng bị nhốn trong một căn phòng đơn sơ. Nhìn cách bài trí, hẳn là nông gia gần ngoại ô. Sau gáy vẫn nóng rát.
Vân Trân chậm rãi nhớ lại chuyện trước khi hôn mê.
Nàng đang bị người ta bắt cóc.
Nhưng, kẻ bắt cóc nàng là ai? Có mục đích gì?
Ngay thời điểm Vân Trân nhíu mày, bên ngoài vang lên tiếng của nam nhân. Nàng nhanh chóng nằm về vị trí, nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, cửa mở, hai hán tử thân thể kiện tráng đi vào.
"Sao còn chưa tỉnh?"
"Tiểu thư nhà quan, ai cũng yếu đuối, có lẽ phải đợi thêm một lát."
"Đúng là phiền phức!"
"Phiền phức gì chứ? Dù sao mệnh lệnh của bên trên là nhốt nàng ta ở đây mấy ngày."
"Thôi, không nói nữa, ra ngoài ăn chút gì đi!"
Hai người đứng trước mặt Vân Trân nói chuyện một lát, lại xoay người ra ngoài, đóng cửa lại.
Vân Trân nghe tiếng bước chân xa dần, sau khi xác định bọn họ đã đi xa, lúc này mới mở mắt, từ dưới đất ngồi dậy.
Chỉ nhốt nàng ở đây vào ngày?
Tại sao chứ?
Nhốt mấy ngày có thể ảnh hưởng gì tới nàng?
Vân Trân nhấp môi, đương nhiên là bỏ lỡ tiệc mừng thọ của Thái Hậu.
Ngày mai chính là tiệc mừng thọ của Thái Hậu nương nương.
Một khi nàng bỏ lỡ, khẳng định sẽ bị trị tội.
Đồng thời, trói nàng lại, Thịnh Lang Hoàn bên kia sẽ thiếu một người giúp đỡ.
Kẻ sau lưng muốn mượn chuyện này, cùng lúc diệt trừ nàng và Thịnh Lang Hoàn!