Với tính cách của hắn, hẳn không thích chõ mũi vào chuyện người khác, sao cũng đi xem náo nhiệt?
"Ta cũng đi." Lúc này, Triệu Húc lên tiếng.
Vân Trân quay đầu kinh ngạc nhìn hắn.
Lưu Vân Bạch nhếch miệng cười.
Liễu Minh Cẩn ngây ra.
Liễu Trản Anh nhìn Triệu Húc, ánh mắt tràn ngập vui sướng.
...
Bên cạnh, Tô trắc phi nhíu mày.
Liễu gia có trưởng bối nói, không đảm đương nổi.
Ninh Vương cười bảo hai người họ tìm thuốc cho Liễu lão phu nhân là điều nên làm.
Vương phi nhíu mày, sắc mặt càng âm trầm.
Lan trắc phi vẫn luôn đứng ngoài cuộc.
Nhưng Tôn Thúy Nga đứng bên cạnh bà lại nghi hoặc nhìn Vân Trân.
...
Rất nhanh, người đi Sư Đà Lĩnh tìm thuốc đã xác định: Liễu Trản Anh, Lưu Vân Bạch, Triệu Húc và Vân Trân.
Sư Đà Lĩnh là nơi vô cùng hỗn loạn, người nhiều không tốt, ít người ngược lại càng thuận tiện. Cuối cùng, chỉ có mấy người bọn họ.
Liễu Minh Cẩn vốn cũng muốn đi, nhưng nếu hắn đi rồi, Trấn Bắc Hầu phủ sẽ rất trông trải. Hắn ở lại kinh thành, nếu xảy ra chuyện gì, làm nha đinh trong nhà, hắn còn có thể đưa ra chủ ý.
Thời gian không đợi người, Liễu lão phu nhân còn chờ Cửu mệnh hoàn hồn thảo để cứu.
Nếu đã quyết định người đi, vậy thì lập tức xuất phát.
Triệu Húc và Lưu Vân Bạch về Ninh Vương phủ chuẩn bị, Vân đại phu Vân Trân cũng về Hồi Xuân Đường.
Một canh giờ sau, mấy người tập hợp ở ngoài cổng thành.
Thời điểm Vân Trân tới, những người khác đã ở đó chờ.
Lưu Vân Bạch cưỡi trên lưng ngựa, đã thay y phục, theo sau là Nha Sát.
Liễu Trản Anh ngồi trên Tia Chớp, một thân anh khí.
Triệu Húc cũng thay y phục nhẹ nhàng, ngồi trên Đạp Vân, bên cạnh còn dắt thất hồng tảo mã.
Ngựa bốn người họ cưỡi đều là cực phẩm, chỉ có con ngựa Vân Trân mua tạm ở chợ thoạt nhìn có chút gầy yếu.
"Vân đại phu, ngươi cưỡi con ngựa này đi." Thấy Vân Trân tới, Triệu Húc nói với nàng.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ.
Đây không phải là thất hồng tảo mã lần trước tới trại nuôi ngựa của Liễu gia, Liễu Trản Anh đã tặng sao? Sao lại ở đây? Hơn nữa Triệu Húc còn bảo nàng cưỡi. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện điều gì?
Để tiện lên đường, nàng đã thay mũ có màn che trên đầu thành mặt nạ. Nhưng dù là vậy, Triệu Húc cũng không nên đoán ra thân phận của nàng.
Ngay lúc Vân Trân bắt đầu hoài nghi bản thân có phải lòi đuôi chỗ nào không, Triệu Húc giải thích: "Chuyến này hung hiểm khó dò, có ngựa tốt đi cùng, có lẽ có thể giúp ngươi thoát một kiếp ngay thời khắc mấu chốt."
"A Húc nói không sai!" Triệu Húc nói xong, không đợi Vân Trân lên tiếng, Liễu Trản Anh bên cạnh liền tiếp lời, "Vân đại phu, chúng ta còn phải dựa vào ngươi phân biệt Cửu mệnh hoàn hồn thảo. Ngươi rất quan trọng với chúng ta, đừng từ chối."
Vân Trân thấy Liễu Trản Anh đã nói như vậy, nghĩ Triệu Húc chắc là không phát hiện, lúc này mới xuống ngựa, thay thất hồng tảo mã kia.
Tất cả ổn thỏa.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị xuất phát, trong thành có người cưỡi ngựa tới.
Ngụy đại ca?
Vân Trân kinh ngạc nhìn người trên lưng ngựa.
Triệu Húc cùng những người khác cũng nghi hoặc.
"Hoàng Hậu nương nương phái ta đi theo mọi người tới Sư Đà Linh." Sau khi thấy bọn họ, Ngụy Thư Tĩnh không hề vòng vo, nói thẳng.
Thì ra lão ma ma Thái Hậu phái tới hồi cung, bẩm báo chuyện bọn họ muốn đi Sư Đà Lĩnh tìm Cửu mệnh hoàn hồn thảo cho Liễu lão phu nhân.
Vừa lúc khi ấy, Liễu Hoàng Hậu cũng ở đó.
Sau khi biết chuyện, Liễu Hoàng Hậu lo bọn họ ở Sư Đà Lĩnh gặp phiền phức, nhân thủ không đủ, liền phái Ngụy Thư Tĩnh đồng hành bảo hộ.