Có lẽ vì lần đầu gặp hắn, nàng đã theo bản năng cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm.
Nàng cho rằng mình có thể xử lý ổn thỏa, cuối cùng lại từng bước đi vào cái bẫy của Lưu Vân Bạch.
Tới hiện tại, đã không có cách nào toàn thân rút lui.
…
Triệu Húc vẫn đang đợi Vân Trân trả lời.
Vân Trân nhìn hắn, cuối cùng lại nói: “Rượu vị Hắc đại nhân trộm uống hết rồi.”
Triệu Húc ngây ra một lúc, sau đó ảm đạm trong mắt liền hóa thành hư không, trở nên sáng ngời.
“Thì ra là vậy! Ta nói mà, ngươi sao có thể vô duyên vô cớ thất hứa? Thì ra là Hắc đại nhân uống hết rượu, ngươi sợ không giải thích rõ với ta, cho nên mới không tới.” Triệu Húc nói. Nói tới đây, hắn lộ vẻ ngượng ngùng, “Tối qua ngươi không tới, ta còn suy nghĩ miên man rất nhiều. Cho rằng là ngươi không muốn uống rượu với ta, lại không tiện từ chối thẳng mặt, bởi vậy mới không tới.”
“Không phải.” Vân Trân lắc đầu.
“Ừ, ta biết, là Hắc đại nhân uống hết rượu.” Triệu Húc gật đầu với nàng, “Nếu đã thế, chúng ta lại hẹn khi khác.”
Vân Trân nhìn ý cười trong mắt hắn, nhẹ giọng: “Được.”
Triệu Húc nghe xong, cao hứng xoa đầu nàng.
Vân Trân nhìn hắn.
Thật tốt.
Thật ra trong lòng bọn họ đều rõ, không thể chỉ là một lý do đơn giản như vậy Nhưng Triệu Húc tôn trọng nàng, cũng không khó xử nàng mà tiếp tục truy vấn.
Ôn nhu cùng săn sóc như vậy như ánh mặt trời mùa đông chiếu vào trái tim nàng, khiến nàng thoải mái đến run nhè nhẹ.
Nhưng đồng thời, sự bao dung và tín nhiệm không lý do này của Triệu Húc lại khiến nàng áy náy cùng bất an, như sơn động đen tối chậm rãi nuốt lấy ánh sáng trong lòng nàng.
Mãi đến một ngày, bóng tối xâm chiếm ánh sáng, chân tướng sẽ bại lộ ở trước mặt mọi người.
Cho nên tín nhiệm và bao dung nhiều cỡ nào, thương tổn sẽ lớn cỡ ấy.
Nhưng Triệu Húc lúc này, nàng lại không dám nói rõ chân tướng với hắn.
Chỉ có thể lặng lẽ âm thầm giải quyết tất cả phiền phức Lưu Vân Bạch mang tới.
“Biểu ca.”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng gọi của Tô Thanh Loan.
Triệu Húc và Vân Trân cùng quay đầu, thấy Tô Thanh Loan dẫn theo nha hoàn Hỉ Nhi đứng ở cửa. Thời điểm trông thấy tay Triệu Húc đặt trên đầu Vân Trân, cảm xúc trong ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
“Biểu ca, huynh ở đây làm gì vậy?” Tô Thanh Loan cố nén cảm xúc trong lòng, hỏi.
Triệu Húc nhàn nhạt rút tay về.
Vân Trân cũng nhân cơ hội đứng phía sau Triệu Húc, hành lễ với Tô Thanh Loan.
“Thanh Loan biểu muội có chuyện gì sao?” Triệu Húc không trả lời vấn đề của Tô Thanh Loan, mà hỏi lại.
“Biểu ca, muội…”
Tô Thanh Loan đối diện với thái độ xa cách của Triệu Húc, trong lòng thương cảm không thôi.
Nàng ta cho rằng, Triệu Húc vẫn còn tức giận chuyện nàng ta ở hội thơ trên hồ, trộm tác phẩm của người khác.
Thật ra, Triệu Húc quả thật vì chuyện Tô Thanh Loan lừa mình mà cảm thấy thất vọng. Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn là, cách đây không lâu, Tô trắc phi từng nói bóng nói gió hỏi hắn thấy Tô Thanh Loan thế nào, đồng thời còn có thái độ khác thường mà khen Tô Thanh Loan vài câu.
Phải biết, mẫu phi hắn xưa nay nghiêm khắc, không dễ khen ngợi ai, ngay cả nha hoàn thông tuệ như Vân Trân cũng chưa từng thấy khen ngợi, nhưng đối với Tô Thanh Loan, bà ta lại phá lê ưu ái.
Triệu Húc lúc ấy không suy nghĩ cẩn thận.
Sau đó trở về, hắn vẫn luôn cân nhắc chuyện này.
Cuối cùng, vẫn là nhờ Nguyên Bảo nhắc nhở, hắn mới biết mẫu phi của mình đang có chủ ý gì.