Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó ôm trán bật cười: "Sư phụ ngài đã đoán hết rồi, còn hỏi đồ nhi làm gì?"
"Ha ha ha..." Độc Thủ Y Tiên bật cười, "Lão phu ta không phải thấy con ngày thường thích phân tích, hôm nay cũng học con đi phân tích sao? Sao hả, hiện tại đi nghe người ta phân tích thì có tâm trạng gì?"
"Sư phụ..." Vân Trân dở khóc dở cười.
Sao lại biến thành nàng thích phân tích?
Nàng chẳng qua là thuận miệng nói mấy câu mà thôi.
"Được rồi, chờ người của Hoàng Phủ gia quay lại con cứ hỏi người ta, xem vi sư phân tích có đúng hay không?" Nói rồi, Độc Thủ Y Tiên rót rượu vào miệng, sau đó quay về xe ngựa.
Vân Trân nhìn theo bóng lưng sư phụ mình, lắc đầu.
"Như vậy cũng tốt." Lúc này, Lệ Vô Ngân đứng cạnh lên tiếng.
Vân Trân quay đầu, khó hiểu nhìn hắn.
"Nàng cười rồi."
Vân Trân sửng sốt, lập tức hiểu ý hắn.
"Đúng vậy." Vân Trân mỉm cười, "Ngươi không nói, ta cũng sắp quên mất lần trước mình cười như vậy là khi nào. Sư phụ đúng là cáo già giảo hoạt."
Có lẽ thấy nàng rời khỏi thành Quán Châu, không còn tươi cười nữa, cho nên vừa rồi Độc Thủ Y Tiên mới cố ý chọc nàng, chính là muốn nàng quên đi những phiền não kia, không cần nghĩ ngợi mà cất tiếng cười to.
"Đừng áp lực." Lệ Vô Ngân giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng..
Có lẽ do vừa rồi sư phụ cố ý chọc nàng, hoặc Lệ Vô Ngân vừa nói, tóm lại, tâm trạng Vân Trân đã khá lên rất nhiều.
Những phiền muộn trong tim, thời gian hai tháng, còn cả Triệu Húc ở thành Quán Châu...
Tất cả, tạm thời đều bị nàng vứt ra sau đầu.
Nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì?
Chẳng qua tự tăng thêm phiền não cho bản thân thôi.
Cho dù cuối cùng tìm được người mà sư phụ nói cũng không giải được Từ Bi Độ trên người nàng, cho dù cuối cùng nàng vẫn phải chết... Không bằng vui vẻ sống hai tháng tiếp theo.
Cứ coi đó là hai tháng cuối cùng của nàng.
Sống vì bản thân, không tự hỏi chuyện sau khi chết.
Nghĩ như vậy, Vân Trân liền cảm thấy chính mình nhẹ nhàng hơn không ít, núi lớn vẫn luôn đè nặng trên người cũng theo đó biến mất.
Lúc sau, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết và cha nàng xử lý xong những tiểu nhị đã hi sinh, trở về, bọn họ tiếp tục nói chuyện đưa Kỳ Lân Huyết tới vương đình của mười tấm bộ lạc.
Quả nhiên như sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng đoán, đội ngũ của cửa hàng Hoàng Phù được Ngụy đại ca ủy thác, giúp phụ thân y Độc Cô Khiếu Lang tìm Kỳ Lân Huyết.
Chỉ là không biết chuyện khi nào bị lộ, bị người ta theo dõi.
Vân Trân nhớ lại lời Tam gia nói sau khi có được Kỳ Lân Huyết.
Ông ta nói người chết vì tiền, chim chết vì mồi, có kẻ bỏ tiền mua Kỳ Lân Huyết trong tay đội ngũ cửa hàng Hoàng Phủ, cho nên ông ta mới cấu kết đạo tặc làm bậy.
Hiển nhiên, kẻ đứng sau Tam gia không phải người của Ngụy đại ca.
Ngụy đại ca ủy thác đội ngũ cửa hàng Hoàng Phù, mà kẻ đứng sau Tam gia lại muốn cướp Kỳ Lân Huyết trong tay bọn họ, đương nhiên là vì không muốn Ngụy đại ca có được Kỳ Lân Huyết.
Không muốn Ngụy đại ca có được Kỳ Lân Huyết, là muốn bản thân cầm Kỳ Lân Huyết tranh công trước mặt Độc Cô Khiếu Lang sao? Hay là căn bản không hi vọng Kỳ Lân Huyết rơi vào tay Độc Cô Khiếu Lang?