Tô Thanh Loan hết cách, đành phải đi tìm Tô trắc phi.
Tô trắc phi nghe nàng ta khóc lóc kể lể xong, liền tìm Triệu Húc.
"Mẫu phi, nhi tử biết dụng ý của người. Có điều, người vẫn nên đưa Thanh Loan biểu muội về Giang Nam đi." Triệu Húc nói, "Nhi tử thật sự không có ý nghĩ đó với Thanh Loan biểu muội. Ý tốt của muội ấy, nhi tử cũng không có phúc để nhận."
Đây là lần đầu tiên Triệu Húc trực tiếp cự tuyệt Tô Thanh Loan trước mặt Tô trắc phi.
Tô trắc phi nghe xong, ánh mắt hơi lập lòe, dò hỏi: "Con thật sự không thích nó? Cho dù nó nguyện ý làm thiếp thất của con, con cũng không chấp nhận?"
"Không chấp nhận." Triệu Húc vẫn giữ ba chữ này.
Tô trắc phi thấy thái độ hắn kiên quyết, biết hắn đã hạ quyết tâm.
Chỉ sợ chuyện lần này Tô Thanh Loan lén lút xử lý Vân Trân đã phá vỡ sức chịu đựng cuối cùng của Triệu Húc dành cho nàng ta.
"Nếu mẫu phi thật lòng thích Thanh Loan biểu muội, vậy không nên để muội ấy gả cho con. Bằng không, dù có được cuộc sống phú quý, muội ấy cũng không có được hạnh phúc thật sự." Triệu Húc thấy Tô trắc phi không lập tức cự tuyệt, lại nói, "Nếu điều mẫu phi coi trọng chính là sự duy trì của Tô gia... Nhi tử cảm thấy thật ra mẫu phi không cần làm như vậy. Điều người quan tâm nên là Tô gia có thể phú quý đến bao lâu, chứ không phải nhi tử không thích Thanh Loan biểu muội. Huống chi với tính cách của Thanh Loan biểu muội, chỉ sợ sau này sẽ gây ra tai họa lớn hơn. Mong mẫu phi suy xét lại."
Tô trắc phi nhìn Triệu Húc quỳ trước mặt bà ta nửa ngày.
Một lát sau, cuối cùng cũng gật đầu.
"Được, ta đồng ý với con, đưa Thanh Loan trở về." Tô trắc phi nói.
"Đa tạ mẫu phi." Triệu Húc vội đáp.
"Con cũng đừng cao hứng quá sớm." Tô trắc phi giơ tay, cắt ngang, "Ý của ngoại công và cữu cữu con đưa Thanh Loan tới kinh thành, con cũng biết rõ. Trước đây đưa về một lần, lần này lại tùy tiện đưa về, chỉ sợ sẽ khiến ngoại công và cữu cữu con không vui, cũng tổn hại tới thanh danh của Thanh Loan. Không bằng như vậy đi, hai tháng sau là thọ thần bảy mươi của ngoại công con. Con lấy danh nghĩa của ta, về Giang Nam mừng thọ, thuận tiện dẫn theo Thanh Loan. Chờ tới Giang Nam rồi, chúng ta sẽ nói với bên ngoại, Thanh Loan vì nhớ người thân trong nhà, cho nên tự nguyện ở lại."
Làm như vậy, thuận theo ý của Triệu Húc, cũng bảo toàn được thanh danh của Tô Thanh Loan và Tô gia.
"Nhi tử hiểu! Đa tạ mẫu phi thành toàn." Triệu Húc hành lễ thật mạnh với Tô trắc phi.
...
"Nương nương thật sự đồng ý với thiếu gia?"
Triệu Húc đi rồi, Bích Diên từ sau bình phong bước ra, hỏi.
Tô trắc phi không trả lời, mà nói với nàng ta: "Gọi Thanh Loan tới đây. Ta có vài lời muốn nói với nó."
"Vâng." Bích Diên đáp.
...
Bên này, trong viện của Triệu Húc.
Vân Trân ngồi bên cửa sổ, Quả Nhi ở bên cạnh nói chuyện với nàng.
Sau lần xảy ra chuyện đó, tâm tình của Vân Trân luôn rất kém.
Đúng lúc này, Tôn Thúy Nga dẫn theo nha hoàn từ bên ngoài tiến vào.
"Nhị tiểu thư."
"Nhị tiểu thư."
Vân Trân và Quả Nhi đứng dậy, hành lễ.
"Miễn lễ đi." Tôn Thúy Nga phất tay, "Ta nghe nói Trân Nhi không khỏe. Lúc ở Thanh Phong Quan, ta được nàng ấy chiếu cố mấy ngày, nếu cố ý tới thăm. Ngươi ổn chứ?"
"Hồi Nhị tiểu thư, nô tỳ vẫn rất tốt." Vân Trân đáp.
"Còn tốt là được." Tôn Thúy Nga gật đầu.
Quả Nhi đứng bên cạnh thấy Tôn Thúy Nga có chuyện muốn nói với Vân Trân, liền thức thời tìm cớ, rời đi. Quả Nhi đi rồi, nha hoàn phía sau Tôn Thúy Nga cũng đứng ngoài cửa, canh chừng cho các nàng.