Mấy tháng trước, vương phi thấy bụng của Mặc Nhiễm vẫn luôn không có động tĩnh, liền phái người xem bệnh cho họ. Đầu tiên là Mặc Nhiễm, Mặc Nhiễm được kiểm tra, không có vấn đề, nhưng còn Triệu Duẫn....
Kết quả của Triệu Duẫn là không thể có con.
Vương phi từ khiếp sợ hoàn hồn lại, trước tiên phong tỏa tin tức, xử lý người có mặt lúc đó, Mặc Nhiễm cũng bị đánh tới gần chết, đưa tới Thượng Thanh biệt trang.
Nhưng xử lý người biết được nội tình, phong tỏa tin tức thì có ích lợi gì? Triệu Duẫn vẫn không thể có con.
Vương phi vô cùng nôn nóng.
Trong lòng Triệu Duẫn cũng rất khó chịu.
Giữa mẫu tử họ thường xuyên xảy ra xung đột.
Sau đó, lại vì ý của người Vương gia và vương phi mà hoàn toàn chọc giận Triệu Duẫn.
Bọn họ thế mà muốn tìm nữ nhân cho Triệu Duẫn trước, sau đó để nữ nhân kia qua lại với nam nhân khác, sinh hạ hài tử, làm bộ là hài tử của Triệu Duẫn.
Đương nhiên, ý của người Vương gia là, hài tử kia tốt nhất nên có huyết mạch của Vương gia. Chờ nữ nhân kia sinh hài tử xong liền xử lý nàng ta, tránh cho sự việc bại lộ.
Từ đó, có thể bảo vệ địa vị của vương phi, đồng thời hài tử kia cũng sẽ là lợi thế hữu dụng nhất cho Triệu Duẫn tranh đoạt vị trí thế tử.
Vương phi có tính toán như vậy.
Chỉ tiếc, Triệu Duẫn lại không thuận theo, hơn nữa sau khi biết được kế hoạch của họ, hắn càng phản đối.
Nhưng Triệu Duẫn ở trước mặt vương phi chỉ là hòn đá trong biển rộng, căn bản không thể tạo nổi bọt sóng. Bọn họ trực tiếp mặc kệ Triệu Duẫn, bắt đầu tìm kiếm nữ nhân thích hợp bên ngoài.
Triệu Duẫn không nhịn được, vì ngăn cản đám người vương phi, trực tiếp nói chuyện này với Ninh Vương.
Hắn không nói ra kế hoạch của Vương gia, chỉ nói với Ninh Vương chuyện bản thân không thể có con.
Ninh Vương nghe xong, đương nhiên kinh hãi, sau đó an ủi hắn một phen.
Chờ vương phi biết được tin, đuổi tới chủ tiện, tất cả đã không còn kịp.
...
Vân Trân nghe Mặc Nhiễm kể xong, nhớ lại bộ dáng vội vã của Bích Diên khi nãy, hẳn cũng vì nhận được tin này, gấp gáp bẩm báo với Tô trắc phi.
"Trân Nhi, ta nên làm gì đây? Tam thiếu gia hiện giờ đang bị vương phi giam lỏng ở thủy tạ trong rừng trúc, không ai được đến gần. Ta rất sợ Tam thiếu gia sẽ xảy ra chuyện." Mặc Nhiễm kéo tay nàng, nôn nóng nói, "Vương phi nóng giận, căn bản sẽ không niệm cốt nhục thân tình. Muội thông minh nhất, muội giúp ta nghĩ cách đi."
"Tỷ đừng gấp." Vân Trân nắm tay nàng, an ủi, "Có lẽ sự việc không nghiêm trọng như tỷ nghĩ. Dù thế nào, Tam thiếu gia cũng là nhi tử thân sinh của vương phi, cho dù bà ta tức giận cũng sẽ không làm gì Tam thiếu gai cả. Huống chi, vương gia còn ở trong phủ, bà ta chắc chắn không dám xằng bậy."
"Nhưng..." Mặc Nhiễm vẫn lo lắng.
"Chuyện này tỷ nói với Lan phi nương nương chưa?" Vân Trân hỏi.
Mặc Nhiễm lắc đầu: "Ta vừa nhận được tin liền tới đây tìm muội."
"Vậy tỷ nên đi nói chuyện này với Lan phi nương nương."
Mặc Nhiễm khó hiểu.
Vân Trân giải thích: "Dù thế nào, Lan phi cũng mang họ Vương. Chuyện này, để bà ấy ra mặt tương đối thích hợp. Hơn nữa, tỷ không phải luôn hi vọng Tam thiếu gia có thể thoát khỏi sự khống chế của vương phi sao? Muội nghĩ, đây là thời cơ rất tốt."
Mặc Nhiễm từng kể, Tam thiếu gia trước kia ôn văn nho nhã, là người rất tốt, chỉ là đột nhiên gặp sự cố, tính cách mới biến thành như hiện giờ.