"Không ngờ một đám thổ phỉ thế mà cũng có thuật sĩ cơ quan lợi hại như vậy." Lúc này, Liễu Trản Anh cả đường đều trầm mặc bỗng lên tiếng.
Triệu Húc gật đầu: "Lệ đương gia đúng là lợi hại. Không biết sư phụ gã là người ở đâu?"
"Chờ Vân đại phu trị hết bệnh cho sư phụ của Lệ đương gia, chúng ta sẽ biết." Liễu Trản Anh nói.
Trên thực tế nàng lại nghĩ, nếu thuật cơ quan lợi hại như vậy, vận dụng vào chiến sự, nhất định có thể lập không ít công to.
Nàng từng nghe bá phụ Trấn Bắc Hầu nói, hơn hai mươi năm trước cũng từng có một đại sư cơ quan vô cùng lợi hại.
Vị đại sư cơ quan kia vận dụng thuật cơ quan trên chiến trường, đội ngũ có thể nói là dũng mãnh vô địch. Nhưng sau đó, nàng truy hỏi về vị đại sư cơ quan kia, Trấn Bắc Hầu lại im lặng không nói chuyện.
Khi đó còn nhỏ, Trấn Bắc Hầu không nói, nàng rất nhanh liền quên.
Vừa rồi chứng kiến cơ quan của Bạo Tuyết trại, nàng bất tri bất giác nhớ tới người bá phụ từng kể.
Chỉ là không biết người đó nếu so sánh với Lệ Bạo Tuyết thì thế nào? So sánh với sư phụ của Lệ Bạo Tuyết thì sao?
Bên cạnh, Ngụy Thư Tĩnh mặt không cảm xúc nhìn Lưu Vân Bạch chằm chằm.
Lưu Vân Bạch đối diện với ánh mắt của y.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày, không nói lời nào mà đến trước cửa phòng Dương Minh Tử.
Lưu Vân Bạch dời mắt, nhìn về không trung nơi xa, hơi thất thần.
...
Bên này, Vân Trân đi theo Lệ Bạo Tuyết vào phòng Dương Minh Tử.
Trong phòng có rất nhiều đồ liên quan tới thuật cơ quan, có sách, có công cụ chế tác, còn cả một ít thành phẩm hay bán thành phẩm.
"Từ lúc bị bệnh, sư phụ thích đùa nghịch những thứ này." Lệ Bạo Tuyết nói.
Vân Trân nhìn gã.
Nàng có thể từ trong ánh mắt của gã nhìn ra sự hoài niệm.
"Vân đại phu, mời bên này." Rất nhanh Lệ Bạo Tuyết đã khôi phục lại, duỗi tay.
...
Vân Trân theo Lệ Bạo Tuyết tới trước giường Dương Minh Tử, trông thấy gương mặt khô gầy của một lão nhân.
Lệ Bạo Tuyết đi lên trước, thấp giọng nói với lão nhân trên giường bệnh mấy câu. Rất nhanh, gã liền nhường vị trí cho Vân Trân. Vân Trân gật đầu với gã, sau đó đến bên giường ngồi xuống, bắt đầu bắt mạch.
Qua thời gian một chung trà nhỏ, Vân Trân buông tay Dương Minh Tử ra.
"Sư phụ ta thế nào rồi?" Lệ Bạo Tuyết vội hỏi.
Vân Trân quay đầu nhìn thoáng qua lão nhân trên giường bệnh, chỉ thấy ông lãng tai mà lắc đầu với nàng. Vân Trân thở dài trong lòng, trả lời Lệ Bảo Tuyết: "Bệnh này của tôn sư là bệnh cũ. Lúc ông ấy còn trẻ hẳn là bị thương không ít, hơn nữa đôi chân..."
Lệ Bạo Tuyết nghe đến đây, không khỏi nắm chặt hai tay thành đấm.
Trên đùi sư phụ gã quả thật có bệnh cũ, nghe nói lúc còn trẻ bị nhốt ở băng thiên tuyết địa phương Bắc quá lâu nên bị đông lạnh. Sau lần đó, chân của sư phụ không còn nhanh nhẹn nữa.
"Vân đại phu, vậy ngươi có cách trị liệu không?" Lệ Bạo Tuyết hỏi.
Vân Trân chỉ bắt mạch đã có thể nhìn ra trên chân sư phụ gã có tật, Lệ Bạo Tuyết càng tin tưởng y thuật của nàng.
"Cách thì có." Vân Trân nói, "Có điều ta nghĩ, tôn sư có lẽ sẽ không đồng ý."
"Cách gì?" Lệ Bạo Tuyết vội hỏi, "Chỉ cần có cách, ta có thể thuyết phục sư phụ."