...
Mà lúc này, đội quân Triệu Húc thống lĩnh đã tới cạnh sông Xích Thủy.
Đối diện sông là đại quân của tộc Cổ Tát.
Nghe nói vương của tộc Cổ Tát - Cổ Tát Vương hiện giờ cũng đang ở đối diện. Hai bên đã giằng co ở đây mấy ngày. Trong mấy ngày này, hai bên không ngừng thử, có những trận chiến quy mô nhỏ.
Cuối cùng, không ai có thể tiến lên phía trước.
Mà hiện tại, trong doanh trướng của Triệu Húc, tướng sĩ và mưu sĩ của hắn đang thảo luận phương án tác chiến tiếp theo.
Sông Xích Hà chảy xiết.
Qua sông không phải chuyện đơn giản.
Đối với triều đình không hề dễ dàng.
Đối với tộc Cổ Tát cũng không hề dễ dàng.
Bọn họ đều gấp gáp vượt sông Xích Thủy, giáp mặt giao tranh với đối phương.
"Bệ hạ, vừa rồi có bá tánh bản địa Nam Hoang cung cấp tin tức, nói là ở thượng du sông Xích Thủy có một nơi có thể qua sông." Trong số thủ hạ của Triệu Húc có tướng lĩnh nói.
Triệu Húc nghe xong, không lập tức trả lời, mà rơi vào suy tư.
"Nhưng động tĩnh của chúng ta đang bị người của tộc Cổ Tát nhìn chằm chằm. Nếu muốn vượt sông lặng lẽ không một tiếng động, sợ rằng không phải chuyện dễ." Có người nói.
"Vấn đề này không phải đơn giản sao? Chỉ cần nghĩ cách kiềm chế người của tộc Cổ Tát, hoặc là thu hút sự chú ý của họ."
"Việc này chỉ sợ hơi khó. Nghe nói quân đội tộc Cổ Tát hiện có Cổ Tát Cưu tọa trấn. Cổ Tát Cưu là nhân vật tàn nhẫn, e rằng không dễ mắc mưu như vậy."
Theo đó, mọi người thảo luận vấn đề này.
"Được rồi, các vị ái khanh." Đúng lúc này, Triệu Húc lên tiếng, "Chuyện này tạm thời tới đây thôi. Mọi người trở về lại tiếp tục nghĩ cách. Nếu có cách gì hay, dù là thời điểm nào hay ở đâu đều có thể lập tức bẩm báo với trẫm."
"Vâng, bệ hạ."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Những tướng lĩnh đó lui xuống.
Mưu sĩ ở lại.
Bọn họ tiếp tục thảo luận về chiến sự, sau đó từng người lui xuống.
Chờ mọi người đều ra ngoài, cơ thể vốn căng chặt của Triệu Húc mới thả lỏng.
Hắn ngồi xuống ghế, đưa tay xoa mày.
Thế cục trước mắt càng kéo dài, triều đình càng bất lợi.
Nếu có thể tìm được cách giảng hòa với tộc Cổ Tát, hạ thương vong tới mức thấp nhất, đó mới là lựa chọn tốt nhất hiện giờ.
Nhưng những lời này hắn không thể nói ra.
Bởi vì hắn là đế vương.
Mà tộc Cổ Tát bên kia có lẽ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Ban đầu khi trở về mảnh đất này, lòng hắn rất hỗn loạn.
Dù sao năm đó hắn đã ở đây nhiều năm, mảnh đất này cũng để lại vô số hồi ức.
Nhưng theo thời gian trôi qua, trái tim hắn đã dần trở nên bình tĩnh. Hồi ức đột nhiên ùa về cũng nhanh chóng bị gió thổi tan.
Hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ lung tung như vậy.
"Bệ hạ, ngài không khỏe sao?" Hạ nhân hầu hạ hắn tiến vào, thấy hắn nhắm mắt cau mày nằm trên ghế, lo lắng hỏi.
"Trẫm không sao."
Triệu Húc mở mắt, ngồi dậy.
Cho dù thế, sắc mặt hắn vẫn lộ nét mệt mỏi.