Nụ cười trên mặt Vân Trân dần cứng đờ.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất an.
Nàng muốn tách khỏi, nhưng Châu Nhi lại giữ chặt nàng, không cho nàng cử động.
"Ngươi biết không? Bất cứ lúc nào ta cũng ghen ghét đến phát cuồng. Rõ ràng chúng ta cùng phụ trách đồ ăn của công nhân, Tô phi nương nương lại chỉ thưởng mình ngươi. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu đồ ăn ngươi phụ trách xảy ra vấn đề thì sao? Vì thế, ta bỏ thuốc vào đồ ăn của ngươi, nhưng đến cuối cùng thì sao, Tô phi nương nương căn bản không trừng phạt ngươi! Ngược lại, ta còn bị ngươi nắm nhược điểm!"
Nói đến đây, nàng ấy dừng một lát, cảm xúc trở nên kích động: "Thật ra lúc ấy, ta có chút hối hận vì đã bỏ thuốc hãm hại ngươi. Nhưng ta hoàn toàn không ngờ, ngươi ở trước mặt ta nói thay ta bảo vệ bí mật, quay người lại nói chuyện này với tiện nhân Xuân Nha kia, sau đó còn cùng tiện nhân ấy hãm hại ta! Ngươi có biết sau khi đến phòng nương nương đưa hoa, thấy trên bàn có rất nhiều trâm cài, tối đó lại nghe nương nương nói mất đồ, ta khiếp sợ thế nào không!"
"Châu Nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ngươi..."
"Hiểu lầm? Sao ta có thể hiểu lầm?" Châu Nhi trầm giọng, "Chuyện ta trộm thuốc chỉ có ngươi và Tôn Thúy Nga biết. Mà tối hôm đó, ta rõ ràng có thể đào tẩu, kết quả lại bị ngươi ngăn cản, nên mới bị bắt lấy. Sau đó, ngươi thấy ta chỉ ra ngươi, nên mới bảo Tôn Thúy Nga đứng ra tố giác! Ngươi đừng chống chế nữa, tiện nhân Xuân Nha kia đã nói với ta hết rồi!"
"Cái... Cái gì?"
Xuân Nha nói?
Nhưng chính Xuân Nha mới là người có vấn đề nhất!
"Ta..."
"Ngươi đừng nói nữa! Kẻ dối trá lừa đảo nhà ngươi! Ta có ngày hôm nay, tất cả đều do ngươi ban tặng, tất cả đều do ngươi hại ta!" Châu Nhi đột nhiên nổi điên, "Ta phải giết ngươi, ta phải giết chết ngươi!"
Dứt lời, nàng ấy duỗi tay, đẩy bả vai nàng một cái.
Phía sau Vân Trân là vực thẳm.
Châu Nhi đẩy một cái, nàng liền lảo đảo về phía đó.
"Đi chết đi, đi chết đi!" Châu Nhi hét lớn.
Một khắc cuối cùng, Vân Trân ra sức ôm lấy chân Châu Nhi, kéo nàng ấy cùng rơi xuống vực.
"Buông ta ra, ngươi buông ta ra! Ngươi chết đi!" Châu Nhi ngã xuống đất, hai chân bị Vân Trân ôm chặt, tay phải còn sót lại nắm chặt mặt đất, một bên vừa đạp Vân Trân, một bên muốn bò lên trên.
"Trân Nhi!"
"Trân Nhi!"
Động tĩnh bên này rất nhanh khiến Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh chú ý.
"Không, không! Đi chết đi, chết đi!"
Mắt thấy bọn họ chạy về phía này, Châu Nhi hoảng hốt.
Lúc này, nàng ta đã quên tiếp tục bò, mà dò nửa người ra bắt lấy tay Vân Trân, thấy không làm gì được, liền nhặt một cục đá ném qua.
"A!"
Đá nện vào tay Vân Trân.
"Ha ha, chết đi, ngươi đi chết đi!" Nhìn tay Vân Trân đổ máu, Châu Nhi dữ tợn cười to, "Ha ha..."
Tay Vân Trân dần mất đi tri giác.
Nàng biết, nàng không kiên trì nổi nữa.
...
Bên này, ngay thời điểm Triệu Húc sắp đến, Vân Trân đã kéo Châu Nhi rơi xuống vực.
Trong nháy mắt đó, phảng phất như có người dẫm lên trái tim hắn, cả thế giới đều trở nên an tĩnh.
Hắn dừng lại, ngơ ngác nhìn nơi Vân Trân rơi xuống.
Đúng lúc này, một bóng người lướt qua bên cạnh hắn, thả người nhảy xuống vực sâu.