Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Long Tứ gia quỳ xuống
Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều sững sờ!
Không một ai ngờ rằng Diệp Phong lại ngông cuồng đến vậy.
Dám bảo Long Tứ gia quỳ gối dập đầu với hắn, đừng nói là ở Giang Thành, cho dù là toàn bộ tỉnh Giang Nam này, hắn cũng là người đầu tiên đấy.
Long Tứ gia là người đại diện cho bang Long Hố, hắn rốt cuộc muốn làm gì, muốn đánh vào thế diện của toàn bộ bang Long Hố hay sao?
Trong chốc lát, khách khứa tại đây đều nghị luận xôn xao.
Có người cảm thấy Diệp Phong điên rồi, có người lại cho rằng Diệp Phong đang đùa.
Nhưng giọng điệu của hắn rất bình tĩnh, không có chút dáng vẻ đang nói đùa.
Sắc mặt của Long Tứ gia kia lập tức đen lại!
Hắn ta đường đường là phó bang chủ của bang Long Hổ, lại phải dập đầu xin lỗi với một thằng nhãỉ còn chưa đủ lông đủ cánh? Hơn nữa lại còn ở trước mặt bao nhiêu là khách quý có máu mặt trong xã hội.
Đùa gì vậy chứ!
Long Tứ gia bày ra vẻ mặt trấn định nhưng trong lòng đã sớm nối cơn giận.
“Đánh gãy tay chân của hắn, sau đó vứt xuống sông cho cá ăn, cho hắn một bài học.”
Long Tứ gia hô lên với đám đàn em ở bên cạnh.
Mà ở một bên khác, hai người nghe thấy lệnh của Diệp Phong liền gật đầu.
“Vâng.”
Lãnh Huyết và Truy Mệnh đáp, trong nháy mắt liền biến mất.
Ngay sau đó, hai người họ đột nhiên xuất hiện trước mặt Long Tứ gia.
Hai mươi mấy tên đàn em, không một tên nào kịp phản ứng, liền thấy Long Tứ gia đã bị bắt đi rồi.
“Cứu tao!”
Long Tứ gia hốt hoảng, sợ hãi đến cực độ, vội vàng hô lên cầu cứu.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ, Lãnh Huyết và Truy Mệnh lại có thế đột ngột xuất hiện trước mặt hắn ta và còn khống chế được hắn ta.
“Bảo vệ Tứ gia!”
Nhìn thấy Long Tứ gia bị khống chế, hai mươi mấy tên đàn em trong bang Long Hổ đồng loạt xông lên.
Lãnh Huyết nói với Truy Mệnh: “Cô trông chừng hắn ta, tôi đi giải quyết đám này.”
“ừm.” Truy Mệnh lạnh nhạt gật đầu.
“Các ngươi chết chắc rồi, dám động vào Long gia, kẻ nào cũng đừng hòng sống sót rời khỏi Giang Thành!”
Một tên đàn em trong bang Long Hổ hét lớn.
“Hừ.”
Lãnh Huyết hừ một tiếng, tiếp đó, chỉ thấy hắn ta nhấc chân phải lên, đạp mạnh xuống.
Bốp!
Cái tên đàn em của bang Long Hổ vừa mới hét lớn kia lập tức bị đá bay ra, phun một ngụm máu lớn, không rõ sổng chết!
“Anh Lục!”
Những tên khác đều đồng loạt liếc nhìn về phía sau một cái rồi toàn bộ xông về phía Lãnh Huyết.
Bốp Bốp Bốp!
Âm thanh của một trận ẩu đả vang lên, chỉ trong vòng không tới mười giây ngắn ngủi, thế mà toàn bộ đã bại trận rồi, lúc này kẻ còn đứng chỉ còn lại một mình Long Tứ gia đang đứng ngây ra như phỗng!
“Quỳ xuống.”
Truy Mệnh túm lấy Long Tứ gia, lạnh giọng quát.
Long Tứ gia hét lớn: “Tao là Long Tứ gia của bang Long Hổ! chúng mày đứa nào dám động vào tao!”
Bốp!
Hắn ta còn chưa nói xong, một cái vả của Truy Mệnh đã đáp thẳng lên mặt hẳn ta, Long Tứ gia bỗng chổc cảm thấy một trận đau đớn như thiêu như đốt ập tới, mặt hắn ta sưng lên, ngay cả răng cũng bị rụng mất hai cái, bộ dạng thảm hại đến cực điếm.
“Quỳ xuống.”
Lãnh Huyết lạnh lùng lặp lại một lần nữa.
Long Tứ gia toát mồ hôi lạnh, bắt đầu do dự, nếu hắn ta quỳ thì chẳng còn tí thể diện nào nữa rồi!
“Mày còn cân nhắc nữa sao?”
Lãnh Huyết híp mắt, không cho Long Tứ gia bất cứ cơ hội bao biện nào, vặn tay trực tiếp bẻ gãy một cánh tay của Long Tứ gia.
“A!!!”
Long Tứ gia đau đớn hét lên, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, căm hận Diệp Phong, muốn khiến cho
Diệp Phong chết không có chỗ chôn!
Long Tứ gia mà lại bị dày vò đến bước đường này, tất cả mọi người đều chết lặng mà nhìn về phía này.
Trong đó cũng bao gồm cả Tô Khuynh Thành, mà Diệp Phong bên cạnh cô vẫn giữ thái độ bình thản, giống như đã quá quen với cảnh tượng trước mắt!
“Quỳ hay không quỳ?”
Lãnh Huyết rút ra chiếc roi da, hung dữ quất lên người Long Tứ gia, ngay lập tức vang lên âm thanh quất lên da thịt.
Long Tứ gia hét lên đau đớn, mặt sưng lên như cái đầu heo, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, thảm hại vô cùng!
“Quỳ, tôi quỳ, tôi quỳ!”
Hắn ta sợ hãi hô lên, giãy dụa vô ích, hắn hoàn toàn kinh hãi, tình hình bây giờ, hắn ta mà không ngoan ngoãn nghe lời thì đối phương có thể giết chết hẳn ta bất cứ lúc nào.
Lực bất tòng tâm, Long Tứ gia chỉ đành xin tha!
Dưới cái nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, hai đầu gối Long Tứ gia run lên cầm cập, rồi cốp một cái, quỳ xuống dưới chân Diệp Phong, cung kính dập đầu với Diệp Phong.
Long Tứ gia lúc này, cay đắng không nói nên lời, hắn ta biết bản thân đã trở thành một trò cười, sau ngày hôm nay, uy phong của hắn đã mất sạch, không thể nào lấy lại oai phong trước đây nữa.
Nhìn thấy Long Tứ gia quỳ xuống, toàn bộ khách khứa tại đó không ai dám hé một lời, tất cả đều ngồi ngây ra tại chỗ.
Khóe miệng Diệp Phong khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, nói với Long Tứ gia một câu:
“Anh cũng coi như biết điều đây.”
“Chúng ta đi.”
Nói xong, Diệp Phong vác Tô Khuynh Thành lên, sau đó dẫn theo hai người Lãnh Huyết và Truy Mệnh trực tiếp rời khỏi nhà họ Vương.
Sau khi Diệp Phong rời đi, Vương Thiên Bá dẫn theo mấy người nhà họ Vương tới đỡ Long Tứ gia dậy.
“Tứ gia, ngài không sao chứ?”
Vừa nãy Vương Thiên Bá cũng bị dọa cho sợ chết khiếp, nhà họ Vương xưng bá Giang Thành mười mấy năm, nào có gặp qua chuyện như này bao giờ?
Cả người ông ta co rúm lại, rúc dưới gầm bàn, không dám ho tiếng nào.
Sắc mặt Long Tứ gia nhăn lại, đôi mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt, từ dưới đất đứng lên:
“Tao muốn giết bọn chúng!”
Long Tứ gia nghiến răng, ý hận trong mắt dâng lên cuồn cuộn.
Trong lòng hắn ta căm hận Diệp Phong, hắn ta thề, nhất định phải băm vằm đám người Diệp Phong thành trăm ngàn mảnh, để báo thù cho nỗi nhục mà hôm nay hắn ta phải chịu!
“Aaaaa!”
Hắn ta gầm lên, âm thanh chói tai, giống như tiếng quỷ khóc, kinh hãi lòng người, khiến cho không ít khách khứa khiếp sợ!
Vương Dương cũng khóc chảy nước mắt nước mũi: “Cha, cha nhất định phải trút giận cho con đấy, Tô Khuynh Thành là của con!”
Vương Thiên Bá trừng mắt nhìn Vương Dương, hừ một tiếng: “Đừng khóc! Chuyện của Tô Khuynh Thành dễ xử lý, cha cô ta còn đang nằm trên giường đây, nếu cô ta muốn cứu mạng cha của cô ta thì sớm muộn gì cũng quay về cầu xin chúng ta!”
“Trước mắt, loại bỏ cái tèn Diệp Phong này mới là chuyện quan trọng nhất!”
ớ một nơi khác, Diệp Phong vác Tô Khuynh Thành trên vai, đưa cô tới một nơi ven sông.
Lãnh Huyết và Truy Mệnh thì rời khỏi Diệp Phong, đi thực hiện những nhiệm vụ khác.
“Buông tôi xuống, anh muốn mang tôi đi đâu?” Tô Khuynh Thành giãy dụa.
Diệp Phong cười nhạt: “Về khách sạn tiếp tục tâm sự.”
“Anh là đồ lưu manh! Không phải tôi đã nói là chuyện lúc sáng coi như chưa từng xảy ra sao, ai cho anh tới tìm tôi chứ?”
“Mau buông tôi xuống!”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, không ngừng giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích.”
Bốp! Diệp Phong vỗ một cái lên mông của Tô Khuynh Thành.
“Ưm.”
Tô Khuynh Thành khẽ run lên, mặt càng thêm đỏ, thậm chí cả tai cũng đỏ hết cả lên.
Cô xấu hổ, thật quá là mất mặt rồi!
Đệ nhất nữ thần Giang Thành như cô mà lại bị đàn ông đánh vào mông…
“Anh! Đồ khốn! Anh dám đánh mông tôi sao! Anh thật vô liêm sỉ!”
Diệp Phong không chút để bụng, nói: “Hét cái qì, tối qua đánh còn ít hay sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK