Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 25: Tiêu Y Nhân mạnh mẽ!
“CÔ xong rồi, tôi là người của nhà họ Tiêu!”
Cho dù bị đánh thành đầu heo, Tiêu Thiên vẫn kiêu ngạo như cũ.
“Nhà họ Tiêu?”
Thanh Loan cười lạnh: “Nhà họ Tiêu trong mắt thiếu chủ nhà tôi, còn không bằng một con kiến.”
Vừa dứt lời, Thanh Loan lại tát vào mặt Tiêu Thiên một cái.
Sau khi đánh xong, cô ta nhìn Hồng Yên và nói: “Hồng Yên, tôi đánh đến đau cả tay, đổi cô làm.”
“Được.”
Hồng Yên khẽ mỉm cười, túm tóc Tiêu Thiên, tát hắn ta hai bạt tai!
“Nhãi ranh, biết sai chưa?”
“Tôi biết sai rồi, biết sai rồi, tha cho tôi đi!”
Tiêu Thiên chảy máu mũi giàn giụa, hét lên thảm thiết.
Hắn ta đã lớn đến từng tuổi này mà chưa từng gặp qua loại người như vậy! Đúng là còn tàn nhẫn hơn cả sài lang hổ báo!
“Còn dám làm phiền em gái nhỏ này không?”
Hồng Yên tiếp tục hỏi.
“Không, tôi không dám nữa.” Tiêu Thiên vội vàng lắc đầu.
Khóe miệng Hồng Yên hiện lên một nụ cười: “Vậy thì tốt, nhớ kỹ, nếu cậu còn dám gây khó dề cho cô ấy, chị gặp cậu lần nào là đánh cậu lần đó.”
Thấy vậy, Diệp Phong nhẹ nhàng mỉm cười, nói với Cố Ninh Ninh: “Được rồi, không sao đâu, cậu ta không dám trêu chọc em nữa đâu.”
“Anh trai, cảm ơn anh! Lần sau gặp lại em sẽ đãi anh ăn món ngon.”
Cổ Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chui ra khỏi lòng ngực của Diệp Phong, trước khi rời đi, cô ấy còn kiễng chân hôn lên mặt Diệp Phong một cái.
“Anh trai, lần sau gặp lại!”
“Tạm biệt, mau về nhà đi.”
Diệp Phong vẫy tay chào cố Ninh Ninh, sau đó đi thẳng đến trước mặt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhìn thấy Diệp Phong, sợ đến mức toàn thân run rấy, vội vàng lắc đầu xin tha: “Đừng đánh tôi, tôi thật sự sai rồi.”
“Đừng sợ.” Diệp Phong cười nhạt: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai vấn đề thôi.”
“Anh, anh nói đi!” Tiêu Thiên liên tục gật đầu.
“Cậu họ Tiêu, tôi hỏi cậu, Tiêu Y Nhân là gì của cậu?”
Tiêu Thiên cúi đầu suy nghĩ: “Tiêu Y Nhân? Con khốn đó?!”
“Hửm?” Diệp Phong nheo mắt, lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu, cô ta là gì của cậu, cậu mắng cô ta làm gì?”
Tiêu Thiên hoảng hốt nói: “Cô ta là chị gái của tôi, chị gái cùng cha khác mẹ!”
“ừm, thì ra là vậy.” Diệp Phong gật đầu.
Nhìn bề ngoài thì Tiêu Y Nhân có vẻ tùy tiện nhưng trong tính cách thì lại rất truyền thống, tốt hơn nhiều so với một tay buông thả ăn chơi trác táng như Tiêu Thiên.
Tên Tiêu Thiên này vừa mở miệng đã mắng Tiêu Y Nhân là con khốn, điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người không tốt.
Họ là chị em cùng cha khác mẹ nên điều này cũng dễ hiểu.
“Sao anh lại hỏi về cô ta?” Tiêu Thiên hỏi.
“Cậu không cần phải quan tâm về chuyện này.”
Diệp Phong quay người nói với Hồng Yên: “Mang cậu ta theo, chúng ta đi đến nhà họ Tiêu.”
“Vâng thiếu chủ!” Hồng Yên gật đầu, nắm lấy cổ áo Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên ngạc nhiên hỏi: “Các người muốn đưa tôi về nhà họ Tiêu?”
“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Diệp Phong liếc nhìn hắn ta hỏi.
“Không có không có.”
Tiêu Thiên liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia vui mừng, hắn ta bị đánh thành dáng vẻ này, trong lòng rất hận Diệp Phong, vốn dĩ hắn ta muốn lợi dụng thế lực của nhà họ Tiêu để trả thù Diệp Phong, nhưng không ngờ người này lại đề nghị đưa hắn ta về nhà.
Đây chính là điều hắn ta muốn!
Lúc đó mẹ hắn ta nhìn thấy bộ dạng này của hắn ta, nhất định sẽ đòi lại sự công bằng cho hắn ta!
Trong mắt hẳn ta lộ ra một tia dâm đãng, hung hăng nhìn chằm chằm vào hai đôi mắt đẹp của Thanh Loan và Hồng Yên, thầm nghĩ:
“Chờ mẹ mình xử lý tên này xong, hai người các cô cùng đừng mong được yên thân!”
Sảnh lớn nhà họ Tiêu.
Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẩy đang làm công tác tư tưởng với Tiêu Y Nhân.
“Y Nhân, hôn nhân là chuyện trọng đại của đời người, con phải đế cha mẹ quyết định thay con, con tuyệt đổi không được tự mình hành động ích kỷ.”
“Người mà con phải kết hôn là Kim Lăng Vương, Kim Lăng Vương là ai? ông ta là anh hùng đương thời, oai hùng phi thường và là người cao quý nhất trong toàn bộ tỉnh Giang Nam của chúng ta! Ông ta nắm giữ quyền lực của toàn bộ quân đội Giang Nam, nếu con gả cho ông ta, tương lai chắc chắn sẽ hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, không còn phải lo lắng…”
Người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ kế của Tiêu Y Nhân, người vợ thứ hai của Tiêu Hà, người đứng đầu của nhà họ Tiêu và là mẹ ruột của Tiêu Thiên, Tống Diễm.
“Đúng đúng, mẹ nhỏ của con nói hoàn toàn đúng, con gái à, nếu con gả cho Kim Lăng Vương, vậy địa vị của nhà họ Tiêu chúng ta nhất định sẽ theo con lên cao, đến lúc đó, đừng nói là năm gia tộc lớn ở Giang Thành, cho dù có bốn gia tộc lớn ở Giang Nam, nhất định sẽ có một vị trí nhỏ cho nhà họ Tiêu chúng ta!”
Một người đàn ông với nụ cười trên khuôn mặt, nịnh nọt phụ họa cho người phụ nữ xinh đẹp.
Người này là Tiêu Hà, người đứng đầu nhà họ Tiêu, chồng của Tổng Diễm, đồng thời cũng là cha ruột của Tiêu Y Nhân.
ông ta là một kẻ hèn nhát điển hình, không có tham vọng, ngày thường cũng chỉ biết nịnh nọt người khác, nhà họ Tiêu có được địa vị như ngày hôm nay đều dựa vào vinh quang mà tố tiên kiếm được, hoàn toàn không liên quan gì đến ông ta.
“Ha ha.”
Vẻ mặt Tiêu Y Nhân thờ ơ, nở một nụ cười khinh bỉ, hỏi Tiêu Hà bằng một giọng mè hoặc và quyến rũ:
“Cha, cha có biết Kim Lăng Vương kia năm nay đã sáu mươi tuối, còn lớn hơn cha tới năm tuổi không?”
Tiêu Hà gật đầu: “Đương nhiên là cha biết, vài ngày nữa sẽ là ngày mừng thọ lần thứ 60 của Kim Lăng Vương, cha đã đặc biệt chuẩn bị một món quà cho ông ấy!”
“Ha ha ha ha.”
Nghe vậy, Tiêu Y Nhân lại cười lạnh: “Vậy sau khi con gả qua đó, thì ông ta sẽ xưng hô với cha như thế nào? Chẳng lẽ phải gọi cha là cha vợ sao?”
Tiêu Y Nhân cười rất quyến rũ.
Tiêu Hà nghe vậy cau mày, cảm thấy có gì đó không ốn, im lặng một lúc mới ngẩng đầu lên nói:
“Con gái à, đó chính là Kim Lăng Vương, nhà họ Tiêu của chúng ta tuy không thiếu tiền, nhưng nếu so với Kim Lăng Vương thì cách biệt như trời với đất, huống chi Kim Lăng Vương còn có quyền thế to lớn! Thời buổi này, có tiền không bằng có quyền, con phải hiếu rõ điều này.”
“Huống chi, năm nay Kim Lăng Vương cưới vợ lẽ, yêu cầu nhà họ Tiêu của chúng ta phải dâng ra một người, nếu nhà họ Tiêu của chúng ta không làm theo, chẳng phải là không tôn trọng Kim Lăng Vương? Con cũng nên biết, ở Giang Nam này Kim Lăng Vương đáng sợ cỡ nào, ông ta có thể dễ dàng tiêu diệt nhà họ Tiêu của chúng ta!”
“Ha ha.”
Nghe xong, nụ cười của Tiêu Y Nhân càng tươi hơn: “Cha, con biết tất cả những việc cha vừa nói, chuyện này rất dễ giải quyết.”
Nói xong, Tiêu Y Nhân quay đầu nhìn về phía Tống Diễm: “Cha có thế gả mẹ nhỏ của con qua đó, cha nhìn mẹ nhỏ của con đi, xinh đẹp như hoa như ngọc, dáng người và khuôn mặt đều được giữ gìn rất tốt, đưa mẹ của con đến Kim Lăng, bảo đảm có thể hầu hạ Kim Lăng Vương thoải mái!”
“Hơn nữa con nghe nói Kim Lăng Vương thích nhất là vợ người khác, đến lúc đó Kim Lăng Vương vui vẻ, cha à, có lẽ cha cũng có thế thay đổi thân phận, trở thành một vị quan lớn ở biên giới!”
Sau khi nghe được lời nói của Tiêu Y Nhân, sắc mặt của Tiêu Hà và Tống Diễm đều tối sầm lại!
Tổng Diêm nghe vậy, lập tức làm nũng với Tiêu Hà: “Chồng à, ông nhìn Y Nhân, con bé đã lớn vậy rồi, mà lại không hiểu chuyện như vậy!”
“Mẹ nhỏ, con cũng đáu có nói gì sai đúng không? Người như mẹ, Kim Lăng Vương nhất định sẽ thích! Sau này cha con cũng có thế xưng anh em với Kim Lăng Vương nữa, thích hợp quá đó chứ!” Tiêu Y Nhân che miệng cười duyên.
“Hỗn xược!” Tiêu Hà tức giận: “Y Nhân, con thật quá đáng! Không biết lớn nhỏ, con càng ngày càng không coi quy tắc của nhà họ Tiêu ra gì!”
“Quy tắc? Ha ha.” Đôi mắt của Tiêu Y Nhân trở nên lạnh lùng: “Nếu bà con khỏe mạnh và không bị bệnh, bà ấy chắc chắn sẽ không đứng nhìn cha đế mu hồ ly tinh này làm bậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK