Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 32: Hai vị hôn thê cực phẩm!
“Đồng ý nhanh như vậy sao?” Diệp Phong cười nói: “Tôi còn tưởng rằng em sẽ từ chối.”
“Không, em thích nhất là cùng ăn với Tô Khuynh Thành.”
Tiêu Y Nhân cười thần bí, sau đó nói với Diệp Phong: “Chờ em năm phút, em đi trang điếm lại đã.”
Nói xong, Tiêu Y Nhân quay về phòng trang điếm.
Diệp Phong nhìn bóng cô ta rời đi, gật gật đầu.
Hai vị hôn thê của hắn đã biết nhau từ lâu và mối quan hệ giữa họ dường như rất vi diệu.
Diệp Phong cười nhạt, vừa hay nhân cơ hội này cùng nhau dùng bữa, tìm hiều sâu hơn về hai người họ.
Đứng trong sân, Diệp Phong gọi to:
“Hồng Yên, không cần chuấn bị bữa tối cho chúng tôi đâu, lát nữa chúng tôi sẽ ra ngoài ăn.”
“Rõ thiếu chủ, Hồng Yên sẽ đi chuẩn bị xe.”
Ngay sau đó đã có tiếng trả lời, một người phụ nữ mặc đồ đỏ cầm chìa khoá xe bước ra khỏi phòng.
Diệp Phong lắc đầu: “Tôi tự lái xe là được rồi, cô và Thanh Loan không cần đi theo, sớm nghỉ ngơi đi.”
“Được thiếu chủ, Hồng Yên hiểu rồi.”
Hồng Yên khẽ gật đầu, sau đó đưa chìa khóa xe cho Diệp Phong.
Khi cô ta đang định rời đi thì Diệp Phong lại lên tiếng: “Còn có một chuyện nữa.”
“Xin thiếu chủ cứ nói!”
Diệp Phong đặt tay lên vai Hồng Yên, chậm rãi nói: “Đi điều tra xem Kim Lăng Vương đã làm ra những chuyện tàn nhẫn, không có tính người nào.”
Thân thể mảnh khảnh của Hồng Yên khẽ run lên, sắc mặt càng thêm ngượng ngùng, giống như một quả táo chín.
Cô ta cúi đầu đáp: “Rõ, thiếu chủ.” Sau đó, quay người rời đi.
Một lúc sau, Tiêu Y Nhân đã trang điếm xong và đi ra ngoài, vừa nhìn thấy cô ta, hai mắt Diệp Phong không khỏi sáng lên.
Lúc này, Tiêu Y Nhân đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và một chiếc váy ôm sát hông màu đen gợi cảm. Đôi chân thon dài thẳng tắp được quấn trong lụa đen, làn da trắng nõn như ngọc bích, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ.
Đặc biệt đôi môi được tô son đỏ tươi càng tăng thêm vẻ quyến rũ và thu hút, khiến người ta không nhịn được muốn hôn lên.
Diệp Phong khen: “Hôm nay em thật đẹp.”
Tiêu Y Nhân nhẹ nhàng vuốt tóc, cười ngọt ngào đáp: “Anh là vị hôn thê của em, ra ngoài ăn với anh cũng không thế để anh mất mặt được đúng không?”
Diệp Phong cười nhạt, không trả lời.
Tiêu Y Nhân nắm lấy cánh tay Diệp Phong, cười nhẹ: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.”
Mười phút sau, tại một nhà hàng cao cấp của trung tâm thành phố Giang Thành.
Tô Khuynh Thành cũng ăn mặc xinh đẹp, vóc dáng, đường cong và ngoại hình nghiêng nước nghiêng thành thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh.
Cô liếc nhìn đồng hồ, lẩm bấm: “Có lẽ anh Phong cũng sắp đến rồi.”
Vừa nói xong, cửa nhà hàng mở ra, Diệp Phong bước vào.
“Anh Phong, ở đây!” Tô Khuynh Thành hưng phấn đứng dậy đón.
Diệp Phong liếc mắt thấy Tô Khuynh Thành mặc trang phục gợi cảm, mắt sáng lên một cách lạ thường.
Đại sư nương thật là biết lựa chọn, cùng lúc chọn cho mình hai vị hôn thê cực phẩm!
Diệp Phong cười nói: “Đợi lâu rồi đúng không.”
Tô Khuynh Thành nói: “Đâu có, em cũng vừa mới tới.”
“Anh Phong, anh qua đây ngồi trước đi.”
Tô Khuynh Thành giơ tay chỉ vào chỗ ngồi bên cửa sổ.
Diệp Phong nói: “Chờ một chút, còn có một người bạn khác nữa.”
Tô Khuynh Thành chớp chớp mắt nói: “Ai vậy?”
Vừa dứt lời, Tiêu Y Nhân vừa bước vào nhà hàng với nụ cười duyên dáng.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Y Nhân, Tô Khuynh Thành liền cảm thấy không ổn!
“Tiêu Y Nhân!?”
Tại sao kẻ thù không đội trời chung với mình lại đến đây?
Tiêu Y Nhân nhìn Tô Khuynh Thành, nở nụ cười có chút khiêu khích nói: “Hi, lâu rồi không
gặp”
TÔ Khuynh Thành mặt đỏ tía tai chỉ vào Tiêu Y Nhân hỏi: “Cô… sao cô lại đến đây?”
“Cô có thể đến, tại sao tôi lại không thể?” Tiêu Y Nhân cười tươi đáp lại.
Diệp Phong không khỏi giật mình, nhất thời trở nên bối rối. Giống như buối sáng, hai người vừa gặp mặt đã đầy mùi thuốc súng.
Tô Khuynh Thành tức giận nói: “Tôi mời anh Phong ăn cơm, cô đi cùng làm gì?”
Tiêu Y Nhân cười ha ha nói: “Cô đoán xem, đoán xem tại sao tôi lại đến đây.”
“Cô…” Đôi mắt đẹp của Tô Khuynh Thành sửng sốt: “Là Diệp Phong dẫn cô tới đây à?”
“Đương nhiên rồi, ngoại trừ anh Phong còn có ai có thế đưa tôi tới đây?” Tiêu Y Nhân nở nụ cười vô cùng quyến rũ.
“Anh Phong, anh!”
Hai má Tô Khuynh Thành đỏ bừng, cô hoàn toàn không ngờ mới nửa ngày không gặp Diệp Phong, hắn đã bị yêu tinh Tiêu Y Nhân quyến rũ.
Cô hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Phong, nói: “Anh Phong, hai chúng ta ăn cơm, sao anh lại dẫn hồ ly tinh tới đây?”
Diệp Phong mặt đầy vô tội nói: “Em cũng
không nói không thể mang người khác tới.”
Tô Khuynh Thành mặt đỏ tía tai không nói nên lời.
Lúc này, Tiêu Y Nhân tiến lên một bước đầy, nắm lấy cánh tay Diệp Phong, cười duyên dáng nói: “Chồng ơi, mặc kệ cô ta, chúng ta ngồi xuống trước đi.”
“Ôi…”
Diệp Phong còn chưa kịp nói gì đã bị Tiêu Y Nhân kéo tới chỗ ngồi của mình.
Mắt Tô Khuynh Thành mở to, đứng chết lặng tại chỗ.
Chồng ư?
Tiêu Y Nhân lại còn gọi Diệp Phong là chồng ư? Rõ ràng là hồ ly tinh này cố ý nói cho mình nghe!
Nghĩ đến đây, Tô Khuynh Thành tức giận giậm chân, nghiến răng nghiến lợi và đi theo!
Tiêu Y Nhân nắm lấy cánh tay Diệp Phong, gọi đầy quyến rũ: “Chồng ơỉ, hai chúng ta ngồi đây nhé?”
“Được.”
Diệp Phong gật đầu, nhưng hắn còn chưa kịp ngồi xuống, Tô Khuynh Thành đã đi tới trước mặt, vội vàng nói:
“Anh Phong, ở đây không thoải mái, anh ngồi đây với em đi.”
Nói xong, Tô Khuynh Thành nắm lấy cánh tay Diệp Phong, kéo hắn về phía mình.
Tiêu Y Nhân trừng mắt nhìn Tô Khuynh Thành: “Khuynh Thành, cô muốn làm gì?”
Tô Khuynh Thành cười nói: “Không muốn làm gì cả? ở chỗ tôi phong cảnh đẹp hơn, anh Phong ngồi ở đó cũng thoải mái hơn.”
“Xì, đừng tưởng rằng chị đây không biết trong lòng cô đang nghĩ gì.”
“Hừ.” Tỏ Khuynh Thành cũng hừ lạnh một tiếng: “Cô nói cứ như mình không có ý đồ gì không bằng.”
Tô Khuynh Thành cũng không chịu thua kém chút nào: “Từ nhỏ đến lớn, cái gì cô cũng tranh giành với tôi, bây giờ đến đàn ông cũng tranh giành, Tiếu Y Nhân, đúng là chỉ có cô thôi.”
“Ai nói Diệp Phong là người đàn ông của cô?!”
Tô Khuynh Thành mở to mắt, nói: “Tôi là vị hôn thê của anh Phong!”
Tiêu Y Nhân nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị đây cũng vậy!”
Không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng nặc.
Diệp Phong bị kẹt ở giữa, vẻ mặt lúng túng nói: “Tôi nói này, hai người có thế ăn trước được không? Tôi đói rồi.”
Tô Khuynh Thành đồng ý: “Được, chúng ta ngồi xuống ăn cơm trước đã!”
“Nào, anh Phong, ngồi đây với em!”
“Không được, anh Phong phải ngồi đây với em!”
Hai người giằng co, không ai chịu nhượng bộ.
Diệp Phong hoàn toàn bối rối, hắn xoa xoa lông mày nói: “Đừng tranh cãi nữa, hai người ngồi chung một chỗ, tôi ngồi một mình phía đối diện, như vậy được rồi chứ?”
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân nhìn nhau, lúc này họ mới bằng lòng.
Sau đó hai người phụ nữ ngồi xuống, hai cánh tay trắng như tuyết khoanh trước ngực, không ai thèm nhìn đối phương.
Diệp Phong ho khan hai tiếng, nói: “E hèm, qọi món nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK