Nhà ai tìm vợ tìm một hơi bảy người? Bỗng nhiên điện thoại của hắn lại vang lên. Hắn lấy ra xem xét thì phát hiện là đại sư nương gọi tới, còn là cuộc gọi video.
"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến?" Diệp Phong nhíu mày, quả quyết bấm nút nghe.
Trong màn hình đột nhiên xuất hiện một bên mặt của một nữ nhân có dung nhan tuyệt thế, da thịt trắng như ngọc, khí chất siêu thoát phàm trần như tiên nữ giáng trần..
Giờ phút này bà ấy đang mỉm cười, vẻ ngoài đẹp đến làm người ta ngạt thở.
Bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với giai nhân tuyệt sắc như vậy cũng sẽ cảm thấy muốn ngừng thở.
"Khu khụ, thằng ranh thối tha, đang làm cái gì vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe truyền đến.
"Đang mắng sư nương đấy!" "Cái gì? Mắng bà đây à? Máắng bà cái gì chứ?"
Diệp Phong không trả lời mà làm mặt xấu mà nói: "Hơn nửa đêm sư nương gọi điện thoại cho đồ nhi không phải tại cảm thấy trống vắng đó chứ?”
Hoa Nguyệt Vũ đầu bên kia điện thoại đột nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phong: "Thằng ranh, dám nói bà trống vắng? Bà thấy mi muốn ăn đòn mà!"
"Ha ha"
Diệp Phong còn chưa lên tiếng thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười duyên của một người phụ nữ khác.
"Đồ nhi nói rất đúng, đại sư nương của con thật sự trống vắng, trống vắng đến mức hơn nửa đêm lại tìm đến ta uống rượu, đồ nhi, con mau trở lại thăm đại sư nương của mình đi."
"Nhị sư nương!"
Nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, đây là giọng của nhị sư.
"Đồ nhỉ ngoan, có nhớ nhị sư nương không?”
Lúc họ đang nói, lại có một mỹ nhân dung nhan tuyệt đẹp xuất hiện trong màn hình đoạt lấy ống kính của Hoa Nguyệt Vũ, bà ấy mặc một bộ áo trắng phiêu dật, khí chất thoát tục đến cực điểm, dáng vẻ nóng bỏng trông rất có sức hấp dẫn, bà ấy có dung nhan tinh xảo hại nước hại dân, cũng đẹp đến mức làm người ta ngạt thởi
Người này chính là nhị sư nương của Diệp Phong - Liễu Liên Tinh!
Diệp Phong cười hắc hắc: "Đồ nhi nhớ nhị sư nương muốn chết rồi."
Đại sư nương Hoa Nguyệt Vũ không vui mà đoạt lấy điện thoại: "Ừm? Giỏi cho thằng ranh thối này, nhớ nhị sư nương chứ không nhớ đại sư nương đúng không?”
Diệp Phong cười xấu xa mà nói: "Sao có thể chứ? Con nhớ hết hai sư nương!"
còn được." Hoa Nguyệt Vũ hài lòng cười một tiếng, tiện tay vứt điện thoại cho Liễu Liên Tinh.
Hai sư nương cùng xuất hiện trong màn ảnh, bên cạnh hai người đều có một hồ lô rượu.
Diệp Phong không khỏi âm thầm cảm thấy lạ.
Đã nhiều năm rồi mà dung nhan của hai sư nương không có chút thay đổi nào cả.
Rõ ràng đã ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi rồi mà dáng vẻ, dung mạo của họ đều không thua gì thiếu nữ đôi mươi, đồng thời lại rất quyến rũ, mê chết người không đền mạng!
Trong cặp mắt đào hoa tràn ngập mê hoặc của Liễu Liên Tinh lóe lên tia sáng dị thường: "Đồ nhi gặp phải chuyện phiền lòng gì đúng không, có thể nói cho các sư nương nghe không?”
Diệp Phong nhếch miệng: "Còn không phải do hai sư nương gây họa sao? Lập nhiều hôn thư cho đồ nhi như vậy làm đồ nhi sắp đau đầu muốn chết rồi."
"Ồ?" Liễu Liên Tinh thích thú cười một tiếng, sau đó bày ra vẻ mặt nhiều chuyện mà hỏi: "Đồ nhỉ, con đã gặp bao nhiêu người trong bảy hôn thê rồi?"
Diệp Phong đáp: 'Vừa gặp hai người, cũng không biết làm sao chọn nữa, còn năm người chưa gặp, nhiều vị hôn thê như vậy từ hôn cũng từ không nổi."
"Ừm? Ai muốn con từ hôn chứ?"
Hoa Nguyệt Vũ nghe vậy thì lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Phong và nói: "Bà đây bảo con cưới luôn bảy người, con từ hôn làm gì?"
"???"
Diệp Phong nghe vậy cũng ngơ ra: "Cưới luôn bảy người? Thận sắt cũng không chịu nổi đâu!?"
Liễu Liên Tinh che miệng cười một tiếng: "Đồ nhi nói rất đúng, thận sắt không chịu nổi, nhưng con là thận Kỳ Lân, còn mạnh hơn thận sắt mấy trăm lần mà ~ "
"Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến?" Diệp Phong nhíu mày, quả quyết bấm nút nghe.
Trong màn hình đột nhiên xuất hiện một bên mặt của một nữ nhân có dung nhan tuyệt thế, da thịt trắng như ngọc, khí chất siêu thoát phàm trần như tiên nữ giáng trần..
Giờ phút này bà ấy đang mỉm cười, vẻ ngoài đẹp đến làm người ta ngạt thở.
Bất kỳ người đàn ông nào đối mặt với giai nhân tuyệt sắc như vậy cũng sẽ cảm thấy muốn ngừng thở.
"Khu khụ, thằng ranh thối tha, đang làm cái gì vậy?" Một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe truyền đến.
"Đang mắng sư nương đấy!" "Cái gì? Mắng bà đây à? Máắng bà cái gì chứ?"
Diệp Phong không trả lời mà làm mặt xấu mà nói: "Hơn nửa đêm sư nương gọi điện thoại cho đồ nhi không phải tại cảm thấy trống vắng đó chứ?”
Hoa Nguyệt Vũ đầu bên kia điện thoại đột nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phong: "Thằng ranh, dám nói bà trống vắng? Bà thấy mi muốn ăn đòn mà!"
"Ha ha"
Diệp Phong còn chưa lên tiếng thì trong điện thoại lại truyền đến tiếng cười duyên của một người phụ nữ khác.
"Đồ nhi nói rất đúng, đại sư nương của con thật sự trống vắng, trống vắng đến mức hơn nửa đêm lại tìm đến ta uống rượu, đồ nhi, con mau trở lại thăm đại sư nương của mình đi."
"Nhị sư nương!"
Nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, hai mắt Diệp Phong tỏa sáng, đây là giọng của nhị sư.
"Đồ nhỉ ngoan, có nhớ nhị sư nương không?”
Lúc họ đang nói, lại có một mỹ nhân dung nhan tuyệt đẹp xuất hiện trong màn hình đoạt lấy ống kính của Hoa Nguyệt Vũ, bà ấy mặc một bộ áo trắng phiêu dật, khí chất thoát tục đến cực điểm, dáng vẻ nóng bỏng trông rất có sức hấp dẫn, bà ấy có dung nhan tinh xảo hại nước hại dân, cũng đẹp đến mức làm người ta ngạt thởi
Người này chính là nhị sư nương của Diệp Phong - Liễu Liên Tinh!
Diệp Phong cười hắc hắc: "Đồ nhi nhớ nhị sư nương muốn chết rồi."
Đại sư nương Hoa Nguyệt Vũ không vui mà đoạt lấy điện thoại: "Ừm? Giỏi cho thằng ranh thối này, nhớ nhị sư nương chứ không nhớ đại sư nương đúng không?”
Diệp Phong cười xấu xa mà nói: "Sao có thể chứ? Con nhớ hết hai sư nương!"
còn được." Hoa Nguyệt Vũ hài lòng cười một tiếng, tiện tay vứt điện thoại cho Liễu Liên Tinh.
Hai sư nương cùng xuất hiện trong màn ảnh, bên cạnh hai người đều có một hồ lô rượu.
Diệp Phong không khỏi âm thầm cảm thấy lạ.
Đã nhiều năm rồi mà dung nhan của hai sư nương không có chút thay đổi nào cả.
Rõ ràng đã ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi rồi mà dáng vẻ, dung mạo của họ đều không thua gì thiếu nữ đôi mươi, đồng thời lại rất quyến rũ, mê chết người không đền mạng!
Trong cặp mắt đào hoa tràn ngập mê hoặc của Liễu Liên Tinh lóe lên tia sáng dị thường: "Đồ nhi gặp phải chuyện phiền lòng gì đúng không, có thể nói cho các sư nương nghe không?”
Diệp Phong nhếch miệng: "Còn không phải do hai sư nương gây họa sao? Lập nhiều hôn thư cho đồ nhi như vậy làm đồ nhi sắp đau đầu muốn chết rồi."
"Ồ?" Liễu Liên Tinh thích thú cười một tiếng, sau đó bày ra vẻ mặt nhiều chuyện mà hỏi: "Đồ nhỉ, con đã gặp bao nhiêu người trong bảy hôn thê rồi?"
Diệp Phong đáp: 'Vừa gặp hai người, cũng không biết làm sao chọn nữa, còn năm người chưa gặp, nhiều vị hôn thê như vậy từ hôn cũng từ không nổi."
"Ừm? Ai muốn con từ hôn chứ?"
Hoa Nguyệt Vũ nghe vậy thì lập tức trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Phong và nói: "Bà đây bảo con cưới luôn bảy người, con từ hôn làm gì?"
"???"
Diệp Phong nghe vậy cũng ngơ ra: "Cưới luôn bảy người? Thận sắt cũng không chịu nổi đâu!?"
Liễu Liên Tinh che miệng cười một tiếng: "Đồ nhi nói rất đúng, thận sắt không chịu nổi, nhưng con là thận Kỳ Lân, còn mạnh hơn thận sắt mấy trăm lần mà ~ "