Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Đại sư nương thiên hạ vô địch
“Đây không phải là chuyện nhỏ.” Tiêu Y Nhân lắc đầu cười duyên dáng: “Anh chính là anh hùng trong lòng em.”
“Vậy sao? Haha.” Diệp Phong cười.
Tiêu Y Nhân mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, Diệp Phong, chúng ta rời đi trước đã.”
“Đi đâu?”
Tiêu Y Nhân đáp: “Đi đâu cũng được, dù gì thì em cũng không muốn ở lại căn nhà này thêm một phút nào nữa.”
Diệp Phong gật đầu đồng ý: “Được, tôi cũng có một nơi rất hay muốn đi.”
Hai người ăn ý với nhau, Tiêu Y Nhân kéo tay Diệp Phong rồi nói: “Chúng ta đi.”
Thấy hai người muốn đi, Tống Diễm vội vàng hô lên: “Y Nhân, không được đi, con quay về đây cho mẹ!”
Diệp Phong dừng chân, quay đầu lại nhìn Tống Diễm với ánh mắt lạnh lẽo.
Tống Diễm bất chợt cảm thấy rùng mình, không dám đối diện với ánh mắt của Diệp Phong.
Lúc này Tiêu Hà hiếm khi lại mở miệng giáo huấn Tống Diễm: “Đế cho bọn chúng đi, bà cản
bọn chúng lại làm gì!”
“Lão gia?” Tống Diễm lộ vẻ nghi hoặc.
Tiêu Hà hôm nay rất tức giận, hừ một tiếng, không thèm để ý tới Tống Diễm, liền phất áo rời đi!
Tiêu Y Nhân lắc lắc cánh tay Diệp Phong nói: “Đừng đế ý tới bọn họ, chúng ta đi.”
Hai người dẫn theo hai người hầu trực tiếp rời khỏi nhà họ Tiêu.
Sau khi mấy người lần lượt rời khỏi nhà họ Tiêu, trong phòng khách chỉ còn lại hai mẹ con Tống Diễm, Tiêu Thiên và mấy người hầu.
Tiêu Thiên giờ mới từ từ tỉnh táo lại sau cơn kinh hãi ban nãy, quỳ tới chỗ Tổng Diềm, ôm đùi Tống Diễm nói:
“Mẹ, mẹ nhất định phải báo thù cho con!”
“Nhất định là con tiện nhân Tiêu Y Nhân kia, là nó tìm Diệp Phong tới, cổ ý đánh con ra nông nỗi này!”
“Mẹ, mặt con đau muốn chết!”
Tiêu Thiên ôm lấy cái mặt sưng vù của mình, khóc chảy nước mắt nước mũi.
Tống Diễm nhìn thấy vậy, đau lòng nói: “Ai ya, bảo bối của mẹ, đừng khóc nữa nhé.”
“Con yên tâm, lão phu nhất định sắp không trụ được nữa rồi, Tiêu gia này sau này mẹ nói thế nào thì chính là thế ấy, cục tức này mẹ nhất định sẽ trút giận cho con!”
Bất chợt Tổng Diễm nhìn về phía đám người hầu, tức giận quát lên: “Các người còn ngây ra đó làm gì, không có mắt nhìn à! Còn không mau đưa thiếu gia đi bệnh viện!”
“Vâng, thưa phu nhân!”
Người hầu nhà họ Tiêu không dám chậm trễ, vội đỡ Tiêu Thiên rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tống Diềm, bà ta nhìn một lượt các thi thế trên mặt đất, không khỏi sợ hãi.
Không ngờ Diệp Phong lại lợi hại như vậy, vượt xa so với tưởng tượng của bà ta!
Nhưng mà bà ta đã nhanh chóng thu lại suy nghĩ này, Tống Diễm khoanh tay trước ngực, trên mặt lộ nụ cười nham hiếm.
Lúc này bà ta không những không sợ, mà trong lòng càng thêm hả hê!
“Diệp Phong, Tiêu Y Nhân, Tống Diễm tao không xử lý được chúng mày, không lẽ bang Long Hố, Kim Lăng Vương còn không xử lý được hay sao?”
Bà ta cười lạnh: “Không biết trời cao đất dày, ngay cả người của bang Long Hổ cũng dám giết!”
“Ngông cuồng thì đều phải trả giá lớn!”
ở một nơi khác, sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, Diệp Phong dẫn theo Tiêu Y Nhân tới bên hồ Phỉ Thúy.
Tiêu Y Nhân hăng hái hỏi: “Đưa em tới nơi chúng ta lần đầu gặp nhau, là có dụng ý đặc biệt gì sao?”
“Không có.” Diệp Phong lắc đầu, cười đáp: “Trời đã sắp tối rồi, chúng ta cũng phải tìm một nơi để ở chứ.”
Tiêu Y Nhân gật đầu: “Nói cũng phải, nhưng đây là vùng ngoại ô phía Đông, làm gì có chỗ nào để ở?”
“Chẳng phải chính là đây sao?”
Diệp Phong chỉ vào một căn nhà giữa hồ, nói với Tiêu Y Nhân.
“ở đây á…?”
Tiêu Y Nhân kinh ngạc nhìn về phía tòa nhà cổ nằm giữa trung tâm hồ, đầy vẻ khó tin.
“Thế nào? Có gì không đúng sao?” Diệp Phong mỉm cười, hỏi.
“Đây là nhà của anh sao?” Tiêu Y Nhân trợn mắt, hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Phong cười.
“Anh…” Tiêu Y Nhân che miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Thật sự là nhà của anh sao?” Tiêu Y Nhân lại hỏi thêm lần nữa.
Thanh Loan, Hồng Yên nghe vậy liền cười.
Diệp Phong kéo tay Tiêu Y Nhân nói: “Đi vào xem thì biết.”
Tiêu Y Nhân khẽ cắn môi, cuối cùng đi theo Diệp Phong tới trước cổng căn nhà.
Mãi tới khi Thanh Loan lấy chìa khóa mở cửa, cô ta mới tin, căn hộ giữa hồ này là của Diệp Phong.
Tiêu Y Nhân tuy là không thiếu tiền, nhưng cũng chưa từng ở loại nhà cố xa hoa như này bao giờ.
Cô ta không nhịn được mà vươn tay sờ lên cánh cổng của căn nhà, trong mắt lộ vẻ yêu thích.
“Thật quá là đẹp.”
Tiếp đó, ánh mất xinh đẹp của Tiêu Y Nhân hướng tới Diệp Phong, từ tốn nói: “Năm năm trước, mẹ nhỏ của em chuấn bị tám nghìn vạn, muốn mua căn nhà giữa hồ kia, kết quả là người bên trên không thèm nhìn một cái, trực tiếp đuối bà ta về.”
“Khi tới hỏi một lần nữa, bên trên nói là căn nhà giữa hồ đã có chủ, lúc đó, năm đại gia tộc ở Giang Thành đều đoán già đoán non xem chủ nhân của căn nhà giữa hồ đó là ai, bây giờ cuối cùng thì em cũng biết rồi, hóa ra là anh!”
Diệp Phong khẽ cười: “Chủ nhân của căn nhà giữa hồ này, năm năm trước chắc hẳn là đại sư nương của tôi, hôm qua tôi mới lấy được chìa khóa.”
“Đại sư nương của anh?” Tiêu Y Nhân hơi ngỡ ngàng.
Diệp Phong gật đầu: “Đúng, chính là người phụ nữ năm đó đặt ra hôn ước với bà nội của em, căn nhà giữa hồ này là nhà cưới mà đại sư nương chuấn bị cho tôi.”
“Em nhớ ra rồi.”
Tiêu Y Nhân chợt hô lên: “Mười mấy năm trước, ông của em bị người ta truy sát, vào thời khắc quan trọng nhất, chính là đại sư nương của anh ra tay cứu giúp.”
“Sau đó, hôn ước cũng được đặt ra vào đúng lúc đó.”
“Vậy sao?” Diệp Phong gật đầu: “Đại sư nương chưa hề nói với tòi về sự việc năm đó.”
Tiêu Y Nhân tiếp tục nói: “Bà em vẫn luôn nói, người phụ nữ cứu ông em là một cao thủ, cao thủ trong số các cao thủ!”
“Cái này thì đúng.” Diệp Phong gật đầu thừa nhận.
Trong ba vị sư nương, thực lực của đại sư nương là mạnh nhất, bà ấy mạnh đến mức nào, thậm chí ngay cả Diệp Phong cũng không rõ!
Đại sư nương dung mạo như hoa, thiên hạ vô địch, mà thực lực thật sự thì phải dùng từ “sâu không thấy đáy” để hình dung!
Tiêu Y Nhân nhìn Diệp Phong, bản thân hắn đã đủ mạnh rồi, sự tồn tại của căn nhà giữa hồ này, lại tăng thêm một phần bí ấn cho hắn.
Cùng lúc đó, Kim Lăng, Giang Nam, trong phòng nghị sự của bang Long Hổ.
“Cái gì? Diệp Phong? Lại là Diệp Phong?”
Một người sắc mặt đen lại, giọng điệu đầy sự tức giận.
Người này chính là phó bang chủ của bang Long Hổ, nhân vật lớn thứ hai của bang Long Hổ, Nhị gia của nhà họ Long, cũng là anh hai của Long Tứ gia, chuyện lớn nhỏ gì trong bang Long Hổ, cơ bản đều là do hắn ta phụ trách.
“Người này không chỉ làm nhục lão Tứ ở hôn lễ nhà họ Vương, ép lão Tứ phải quỳ xuống trước mặt mọi người, lại còn giết lục trưởng lão của bang Long Hổ ta trong ngày đưa sính lễ ở nhà họ Tiêu! Rõ ràng là muốn đổi địch với bang Long Hố chúng ta mà.”
“Nhị ca, cơn giận này chúng ta nhất định phải xả ra, nếu không, truyền ra ngoài, bang Long Hổ chúng ta còn mặt mũi nào nữa!”
Long Nhị gia trầm giọng nói: “Tra rõ ràng chưa, tên tiếu tử kia có lai lịch gì?”
Một người lắc đầu nói: “Chỉ biết hắn tên là Diệp Phong, hấn là người ở đâu, trước đây làm gì thì không tra ra được.”
Long Nhị gia hung dữ lườm người kia: “Đồ ăn hại, chuyện này mà cũng không tra ra được, lẽ nào cái tên Diệp Phong này lại từ lỗ nẻ chui lên sao!”
Ngay tại lúc này, lại có một tên thuộc hạ hớt ha hớt hải chạy vào phòng họp, báo cáo với Long Tứ gia và Long Nhị gia: “Nhị gia, Tứ gia, không xong rồi, vừa rồi mới nhận được tin, nhà họ Vương ở Gianq Thành bị diệt môn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK