Tiêu Y Nhân lắc đầu và nói: 'Chuyện nào ra chuyện đó, anh giúp em thì em nên cảm ơn anh.”
“Nói đi anh Phong, anh muốn cái gì?" Cô ấy cười ngọt ngào mà nói.
"À... Tôi muốn cái gì... Diệp Phong sờ cằm suy tư một hồi.
Một lát sau, hắn mở miệng cười nói Tôi muốn cái gì cũng không quan trọng, mấu chốt là phải xem em cho được cái gì.”
"Hay là em trực tiếp lấy thân báo đáp đi? Ha ha ha." Diệp Phong đột nhiên cười xấu xa mà nói
"Không chịu." Tiêu Y Nhân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tủm tỉm mà nhìn Diệp Phong.
"Em xem, tôi muốn mà em lại không cho." Diệp Phong lộ ra vẻ mặt vô tội mà nhìn Tiêu Y Nhân.
"Hừ”" Tiêu Y Nhân khế hừ một tiếng: "Ai bảo Tô Khuynh Thành cũng là vị hôn thê của anh Phong chứ."
"Ha ha ha." Diệp Phong xấu hổ cười: "Việc này không thể trách tôi, phải trách đại sư nương!"
Tiêu Y Nhân đỏ mặt nói: "Anh Phong đừng có đổ thừa." "Thật sự phải trách đại sư nương!"
Tục ngữ nói ba người phụ nữ là thành một cái chợ, lúc này chỉ có Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân thôi mà đã đánh cho túi bụi như vậy.
Đại sư nương thật là xấu bụng, Diệp Phong cảm thấy bà ấy cố ý làm mình khổ sởi
"Nếu cái này không được thì tôi suy nghĩ lại xem nên muốn lấy gì?" Diệp Phong tiếp tục cân nhắc.
"Anh Phong?”
Tiêu Y Nhân đi ở phía trước bỗng dừng lại rồi xoay người quay đầu nhìn về phía Diệp Phong, chớp chớp đôi mắt đẹp.
"Hả? Làm sao vậy?" Diệp Phong nao nao.
"Anh nhắm mắt lại, em đã nghĩ ra sẽ cho anh cái gì rồi."
"Nhắm mắt làm chỉ?"
"Nhanh lên, lát nữa anh sẽ biết." Tiêu Y Nhân nhíu mày thúc giục. "Được rồi!" Diệp Phong gật đầu nghe theo mà nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên Diệp Phong cảm giác được Tiêu Y Nhân ôm lấy hắn, đồng thời trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại!
Suy nghĩ của Diệp Phong bay xa, không ngờ Tiêu Y Nhân lại chủ động hôn mình.
Cô nhón chân lên, nhắm chặt đôi mắt lại, lông mi thật dài không ngừng run run, môi khẽ mở phun hơi thở ấm áp lên mặt Diệp Phong, không ngừng trêu chọc thần kinh của hắn.
Diệp Phong ngơ ra một lát rồi vươn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng tinh tế mềm mại của Tiêu Y Nhân, làm nụ hôn này trở nên sâu hơn!
Cảm giác này rất tuyệt vời, hai người hôn chừng mấy phút mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Tiêu Y Nhân giương mắt lên, tự tin lại hơi xấu hổ hỏi Diệp Phong: "Anh Phong, ngọt không?”
"Ngọt."
Tiêu Y Nhân thẹn thùng nói: 'Dám nói không ngọt thì em cắn chết anh, đây là nụ hôn đầu tiên của người ta."
Diệp Phong cười cười mà nói: "Tại sao lại là nụ hôn đầu tiên? Lần trước ở nhà không phải em đã hôn tôi một lần rồi sao?"
Tiêu Y Nhân nói: "Đó là chưa chính thức, lần này mới là chính thức!" "Ha ha, được rồi!" Diệp Phong cười cười, lại kéo Tiêu Y Nhân vào ngực mình rồi ôm chặt.
Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Diệp Phong, Tiêu Y Nhân vô cùng hạnh phúc, tim cô ấy cũng đập càng ngày càng nhanh.
“Nói đi anh Phong, anh muốn cái gì?" Cô ấy cười ngọt ngào mà nói.
"À... Tôi muốn cái gì... Diệp Phong sờ cằm suy tư một hồi.
Một lát sau, hắn mở miệng cười nói Tôi muốn cái gì cũng không quan trọng, mấu chốt là phải xem em cho được cái gì.”
"Hay là em trực tiếp lấy thân báo đáp đi? Ha ha ha." Diệp Phong đột nhiên cười xấu xa mà nói
"Không chịu." Tiêu Y Nhân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tủm tỉm mà nhìn Diệp Phong.
"Em xem, tôi muốn mà em lại không cho." Diệp Phong lộ ra vẻ mặt vô tội mà nhìn Tiêu Y Nhân.
"Hừ”" Tiêu Y Nhân khế hừ một tiếng: "Ai bảo Tô Khuynh Thành cũng là vị hôn thê của anh Phong chứ."
"Ha ha ha." Diệp Phong xấu hổ cười: "Việc này không thể trách tôi, phải trách đại sư nương!"
Tiêu Y Nhân đỏ mặt nói: "Anh Phong đừng có đổ thừa." "Thật sự phải trách đại sư nương!"
Tục ngữ nói ba người phụ nữ là thành một cái chợ, lúc này chỉ có Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân thôi mà đã đánh cho túi bụi như vậy.
Đại sư nương thật là xấu bụng, Diệp Phong cảm thấy bà ấy cố ý làm mình khổ sởi
"Nếu cái này không được thì tôi suy nghĩ lại xem nên muốn lấy gì?" Diệp Phong tiếp tục cân nhắc.
"Anh Phong?”
Tiêu Y Nhân đi ở phía trước bỗng dừng lại rồi xoay người quay đầu nhìn về phía Diệp Phong, chớp chớp đôi mắt đẹp.
"Hả? Làm sao vậy?" Diệp Phong nao nao.
"Anh nhắm mắt lại, em đã nghĩ ra sẽ cho anh cái gì rồi."
"Nhắm mắt làm chỉ?"
"Nhanh lên, lát nữa anh sẽ biết." Tiêu Y Nhân nhíu mày thúc giục. "Được rồi!" Diệp Phong gật đầu nghe theo mà nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên Diệp Phong cảm giác được Tiêu Y Nhân ôm lấy hắn, đồng thời trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại!
Suy nghĩ của Diệp Phong bay xa, không ngờ Tiêu Y Nhân lại chủ động hôn mình.
Cô nhón chân lên, nhắm chặt đôi mắt lại, lông mi thật dài không ngừng run run, môi khẽ mở phun hơi thở ấm áp lên mặt Diệp Phong, không ngừng trêu chọc thần kinh của hắn.
Diệp Phong ngơ ra một lát rồi vươn hai tay ôm chặt lấy thắt lưng tinh tế mềm mại của Tiêu Y Nhân, làm nụ hôn này trở nên sâu hơn!
Cảm giác này rất tuyệt vời, hai người hôn chừng mấy phút mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Tiêu Y Nhân giương mắt lên, tự tin lại hơi xấu hổ hỏi Diệp Phong: "Anh Phong, ngọt không?”
"Ngọt."
Tiêu Y Nhân thẹn thùng nói: 'Dám nói không ngọt thì em cắn chết anh, đây là nụ hôn đầu tiên của người ta."
Diệp Phong cười cười mà nói: "Tại sao lại là nụ hôn đầu tiên? Lần trước ở nhà không phải em đã hôn tôi một lần rồi sao?"
Tiêu Y Nhân nói: "Đó là chưa chính thức, lần này mới là chính thức!" "Ha ha, được rồi!" Diệp Phong cười cười, lại kéo Tiêu Y Nhân vào ngực mình rồi ôm chặt.
Cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Diệp Phong, Tiêu Y Nhân vô cùng hạnh phúc, tim cô ấy cũng đập càng ngày càng nhanh.