Diệp Phong nói: "Thời gian còn sớm, hiện tại không cần phải gấp, tám giờ tối chúng ta gặp ở Trà Hội Quán đi."
"Được, Nghe Diệp Thiếu dàn xếp!"
Dương Cẩm Nguyên rất kích động, không ngờ Diệp Phong lại chủ động liên hệ với mình, đây chính là kỳ ngộ cực lớn đối với ông.
"Ừm." Diệp Phong gật đầu rồi cúp điện thoại.
Lúc này Tô Khuynh Thành đang si mê nhìn Diệp Phong mà nói: "Anh Phong, sao Dương Cẩm Nguyên lại khách sáo với anh như vậy?”
"Sao anh biết?"
Diệp Phong cười cười nói: "Có phải ông ta có thể giải quyết vấn đề cho em không?"
"Được, sẽ được thôi! Một câu nói của ông ta mạnh hơn tập đoàn Đường thị nhiều!" Tô Khuynh Thành vui vẻ nói.
"Vậy thì tốt, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề là được." Diệp Phong lại cười nhạt một tiếng.
"Anh Phong, Trà Hội Quán cách nơi này rất xa, chúng ta dọn dẹp một chút đồ đạc rồi lên đường đi." Tô Khuynh Thành vốn là người hấp tấp, lại không muốn thất
lễ với Dương Cẩm Nguyên nên vội thúc giục Diệp Phong.
Diệp Phong đưa tay ôm chiếc eo thon của Tô Khuynh Thành và nói: "Hiện tại mới bốn giờ hơn, cách tám giờ tối còn đến ba, bốn tiếng, em gấp cái gì?"
"Cũng đúng." Tô Khuynh Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ mà khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Còn đến ba, bốn tiếng, vậy anh Phong nghĩ có phải chúng ta nên làm gì
đó không?”
Cô tựa vào ngực Diệp Phong, khóe miệng mang theo nụ cười, gương mặt xinh đẹp hiện ra chút ửng hồng.
"Em muốn làm gì?" Diệp Phong cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô mà cười xấu xa và nói.
"Biết rõ còn cố hỏi, anh Phong thật đáng ghét."
Đôi mắt Tô Khuynh Thành ngập nước, sắc mặt đỏ bừng lên trông quyến rũ đến cực điểm.
"Đây là em tự tìm."
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đột nhiên bế Tô Khuynh Thành lên rồi đi về hướng chiếc giường.
Bóng đêm buông xuống làm lộ ra cảnh tượng phồn hoa cường thịnh của Kim Lăng, đèn đuốc sáng trưng cả một vùng trời.
Diệp Phong lái xe mang Tô Khuynh Thành đến Trà Hội Quán để gặp Dương Cẩm Nguyên như đã hẹn.
Trên đường đi Tô Khuynh Thành luôn rất hưng phấn, khi nhìn nửa bên mặt bảnh trai của Diệp Phong, cô cứ cảm giác mình như sống trong mộng.
Sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ như thết 2 Trà Hội Quán nằm ở phía Đông của Kim Lăng, được trang trí xa hoa, những người tới nơi này cơ bản đều là nhân vật có mặt mũi của Kim Lăng.
Khi Diệp Phong và Tô Khuynh Thành chạy đến đây thì cũng gần đến tám giờ, vừa xuống xe họ đã nhìn thấy Dương Cẩm Nguyên dẫn mấy nhân viên đứng ở cổng Trà Hội Quán mà chờ.
Nhìn thấy Diệp Phong, Dương Cẩm Nguyên lập tức tiến lên đón và cung kính nói: "Diệp thiếu, mời tới bên này, mời mời mời!" "Hội trưởng Dương, đã để ông đợi lâu." Diệp Phong cười nói.
"Diệp Thiếu nói gì vậy, còn chưa tới tám giờ mà, Diệp Thiếu đích thân đến đây đã là nể mặt tôi rồi, tôi vui còn không kịp nữa là!"
Dương Cẩm Nguyên cười ha ha và nói, đồng thời tiếp đón Diệp Phong đi vào Trà Hội Quán.
"Được, Nghe Diệp Thiếu dàn xếp!"
Dương Cẩm Nguyên rất kích động, không ngờ Diệp Phong lại chủ động liên hệ với mình, đây chính là kỳ ngộ cực lớn đối với ông.
"Ừm." Diệp Phong gật đầu rồi cúp điện thoại.
Lúc này Tô Khuynh Thành đang si mê nhìn Diệp Phong mà nói: "Anh Phong, sao Dương Cẩm Nguyên lại khách sáo với anh như vậy?”
"Sao anh biết?"
Diệp Phong cười cười nói: "Có phải ông ta có thể giải quyết vấn đề cho em không?"
"Được, sẽ được thôi! Một câu nói của ông ta mạnh hơn tập đoàn Đường thị nhiều!" Tô Khuynh Thành vui vẻ nói.
"Vậy thì tốt, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề là được." Diệp Phong lại cười nhạt một tiếng.
"Anh Phong, Trà Hội Quán cách nơi này rất xa, chúng ta dọn dẹp một chút đồ đạc rồi lên đường đi." Tô Khuynh Thành vốn là người hấp tấp, lại không muốn thất
lễ với Dương Cẩm Nguyên nên vội thúc giục Diệp Phong.
Diệp Phong đưa tay ôm chiếc eo thon của Tô Khuynh Thành và nói: "Hiện tại mới bốn giờ hơn, cách tám giờ tối còn đến ba, bốn tiếng, em gấp cái gì?"
"Cũng đúng." Tô Khuynh Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ mà khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: "Còn đến ba, bốn tiếng, vậy anh Phong nghĩ có phải chúng ta nên làm gì
đó không?”
Cô tựa vào ngực Diệp Phong, khóe miệng mang theo nụ cười, gương mặt xinh đẹp hiện ra chút ửng hồng.
"Em muốn làm gì?" Diệp Phong cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của cô mà cười xấu xa và nói.
"Biết rõ còn cố hỏi, anh Phong thật đáng ghét."
Đôi mắt Tô Khuynh Thành ngập nước, sắc mặt đỏ bừng lên trông quyến rũ đến cực điểm.
"Đây là em tự tìm."
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đột nhiên bế Tô Khuynh Thành lên rồi đi về hướng chiếc giường.
Bóng đêm buông xuống làm lộ ra cảnh tượng phồn hoa cường thịnh của Kim Lăng, đèn đuốc sáng trưng cả một vùng trời.
Diệp Phong lái xe mang Tô Khuynh Thành đến Trà Hội Quán để gặp Dương Cẩm Nguyên như đã hẹn.
Trên đường đi Tô Khuynh Thành luôn rất hưng phấn, khi nhìn nửa bên mặt bảnh trai của Diệp Phong, cô cứ cảm giác mình như sống trong mộng.
Sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ như thết 2 Trà Hội Quán nằm ở phía Đông của Kim Lăng, được trang trí xa hoa, những người tới nơi này cơ bản đều là nhân vật có mặt mũi của Kim Lăng.
Khi Diệp Phong và Tô Khuynh Thành chạy đến đây thì cũng gần đến tám giờ, vừa xuống xe họ đã nhìn thấy Dương Cẩm Nguyên dẫn mấy nhân viên đứng ở cổng Trà Hội Quán mà chờ.
Nhìn thấy Diệp Phong, Dương Cẩm Nguyên lập tức tiến lên đón và cung kính nói: "Diệp thiếu, mời tới bên này, mời mời mời!" "Hội trưởng Dương, đã để ông đợi lâu." Diệp Phong cười nói.
"Diệp Thiếu nói gì vậy, còn chưa tới tám giờ mà, Diệp Thiếu đích thân đến đây đã là nể mặt tôi rồi, tôi vui còn không kịp nữa là!"
Dương Cẩm Nguyên cười ha ha và nói, đồng thời tiếp đón Diệp Phong đi vào Trà Hội Quán.