Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Mạnh hơn Khí Kình tông sư một chút!
Ăn sáng xong, ba người rời khỏi Hồ Tâm Cư và đến nhà họ Tiêu.
Lúc này, Tiêu Hà và Tổng Diềm đang chuấn bị gọi điện cho Tiêu Y Nhân để lừa cô ta quay về. Còn chưa kịp bấm số, họ đã nhìn thấy Tiêu Y Nhân, Diệp Phong Tô Khuynh Thành cùng nhau bước vào nhà.
Tống Diễm giật mình khi nhìn thấy Diệp Phong, vội vàng vỗ vổ vai Tiêu Hà:
“Lão gia mau nhìn xem,Y Nhân trở về rồi! Còn dẫn theo tiểu tử kia về cùng!”
Tiêu Y Nhân vào nhà cũng không thèm nhìn Tiêu Hà và Tống Diễm lấy một cái, cô ta dẫn Diệp Phong đi thẳng lên tầng hai:
“Anh Phong, bà nội em ở tầng hai.”
“Được.” Diệp Phong gật đầu.
“Y Nhân, con đi đâu vậy?” Tiêu Hà mở miệng hỏi.
Tiêu Y Nhân lạnh lùng trả lời: “Đi chữa bệnh cho bà nội con.”
Sau đó, cô ta đi thẳng lên tầng hai.
“Chữa bệnh?”
Tiêu Hà sửng sốt, mọi người trong nhà họ Tiêu đều biết lão phu nhân bị tắc động mạch não cấp tính, không thể phẫu thuật cũng không thể trụ được quá lâu, tại sao đột nhiên lại muốn chữa trị?
Tiêu Hà và Tống Diễm vội vàng theo họ lên tầng hai để tìm hiểu tình hình.
Bên cạnh giường bệnh của Tiêu lão phu nhân có một người phụ nữ tóc bạc đang chăm sóc, hầu hạ một cách cẩn thận. Người này tên là Bạch Hương Lan- đệ nhất cao thủ của nhà họ Tiêu!
Từ nhỏ bà ta đã đi theo Tiêu lão phu nhân, là người giúp việc riêng của Tiêu lão phu nhân, cùng bà ấy về nhà chồng, đồng thời gánh vác trách nhiệm bảo vệ bà ấy.
Bạch Hương Lan có thực lực rất mạnh và có địa vị cao trong nhà họ Tiêu, ngay cả người gia chủ hiện tại, Tiêu Hà cũng phải kiêng nế bà ta đôi phần.
Bình thường, Tiêu Y Nhân gọi Bạch Hương Lan là bà Bạch.
Nhìn thấy Bạch Hương Lan, Tiêu Y Nhân lập tức nói: “Bà Bạch, cháu đã dẫn người tới rồi, anh ấy có thể chữa khỏi bệnh cho bà nội.”
Bạch Hương Lan nghe vậy mỉm cười: “Tôi hiểu tâm ý của tiếu thư, nhưng phu nhân đã như vậy rồi làm sao có thể chữa khỏi được chứ?”
Diệp Phong khẽ mỉm cười nói: “Cháu có thể chữa khỏi.”
Bạch Hương Lan nhìn sang thì thấy Diệp Phong, mặt liền biến sắc.
Toàn thân Diệp Phong tỏa ra khí tức cực kỳ cường đại, ngay cả một võ giả Đan Kình như bà ta cũng không thể chịu được. Thanh niên trước mặt này rất mạnh rất mạnh!
Bạch Hương Lan vô cùng kinh hãi, lập tức hỏi: “Thanh niên, cậu… Cậu đã đột phá Khí Kình tông sư rồi sao?!”
Diệp Phong nhẹ nhàng cười nói: “Có lẽ mạnh hơn so Khí Kình tông sư một chút.”
Nói xong, Diệp Phong thu hồi khí tức, mục đích của hắn đã đạt được rồi. Bạch Hương Lan trước mặt chính là cao thủ, biện pháp tốt nhất chứng minh thân phận chính là cho bà ta thấy khí tức của hắn.
“Vô cùng linh hoạt!? Cao nhân!” Hai mắt Bạch Hương Lan đột nhiên trợn to, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!
Mặc dù Khí Kình tông sư đã thuộc cấp cao nhất của giới võ đạo nhưng hắn vẫn cần phải tập hợp nội lực cực mạnh mới có thể vô cùng lỉnh hoạt như vậy. Nhưng Diệp Phong có thể dễ dàng làm được!
Mức độ khủng khiếp này vượt xa sự tưởng tượng của Bạch Hương Lan! Thanh niên trước mắt nhất định mạnh hơn nhiều so với Khí Kình tông sư!
Mục tiêu cả đời của Bạch Hương Lan là trở thành Khí Kình tỏng sư, hiện tại bà ta đã bảy mươi tuổi và vẫn chưa đột phá.
Thanh niên trước mặt chỉ mới ngoài hai mươi tuổi nhưng đã đạt đến trình độ siêu việt Khí Kình tông sư, quả thực đáng sợ!
“Bà Bạch quá khen rồi.”
Diệp Phong lại mỉm cười: “Bây giờ có thể cho cháu xem bệnh tình của lão phu nhân được rồi chứ?”
“Mời cậu!” Bạch Hương Lan cực kỳ cung kính.
Tiêu Y Nhân cũng rất kinh ngạc. Bà Bạch này vốn rất xa cách và kiêu ngạo, bình thường chỉ tôn trọng bà nội, ngay cả Tiêu Hà cũng không thế lay chuyển được nhưng báy giờ bà ta lại cung kính với Diệp Phong như vậy, thật không thể tin được!
Diệp Phong đến bên giường, bắt mạch, tìm hiểu được tình trạng của Tiêu lão phu nhân, sau đó lấy túi kim châm cứu ra.
Bạch Hương Lan nhìn thấy túi kim của Diệp Phong, lập tức nói: “Anh bạn, cậu học Trung y à?”
“Đúng vậy.” Diệp Phong gật đầu.
“Bệnh của phu nhân có thể chữa khỏi được khống?”
“Được, có thể chữa khỏi dễ dàng.” Diệp Phong lại gật đầu, đối với hắn, chữa loại bệnh này cũng không khó khăn gì.
Bạch Hương Lan vui mừng khôn xiết, kích động nói: “Anh bạn, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho phu nhân, Bạch Hương Lan tôi vô cùng cảm kích!”
Diệp Phong xua tay nói: “Bà Bạch không cần khách sáo.”
Diệp Phong lấy kim bạc ra, đang định đâm vào thì Tiêu Hà và Tống Diễm vội vàng lên tới nơi.
“Dừng lại!” Khi Tiêu Hà nhìn thấy Diệp Phong đang định châm cứu cho mẹ mình thì lập tức bảo dừng lại.
“Diệp Phong, cậu đang làm gì vậy?” Tiêu Hà hỏi.
“Chữa bệnh cho lão phu nhân.” Diệp Phong bình tĩnh nói.
“Cậu còn biết chữa bệnh sao?”
“Đương nhiên.” Diệp Phong gật đầu.
Tiêu Hà tức giận nói: “Cậu nói dối. Cút ra khỏi đây. Tòi thấy là cậu đang cố ý hại người, ở
nhà họ Tiêu, cậu không được chào đón!”
Lúc này Bạch Hương Lan đột nhiên nói: “Thiếu gia, chi bằng để cho cậu ấy thử xem sao.”
Tiêu Hà bất lực nói: “Dì Bạch, hắn sắp hại chết nhà họ Tiêu chúng ta rồi, hắn không biết y thuật gì cả, dì tuyệt đối đừng đế hắn lừa!”
Bạch Hương Lan nói: “Thiếu gia yên tâm, tôi tự biết chừng mực.”
“Chuyện này…” Tiêu Hà còn muốn nói thêm, nhưng Tống Diễm đã tóm lấy ông ta, kéo sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Lão gia, cứ để hắn chữa đi. Nếu có chuyện gì xảy ra, dì Bạch nhất định sẽ không tha cho hắn. Đến lúc đó, Y Nhân cũng sẽ hận hắn, chưa biết chừng con bé sẽ nghe lời chúng ta.”
Tống Diễm khoanh tay, tràn đầy tự tin, bà ta không tin Diệp Phong có thể chữa khỏi bệnh của lão phu nhân.
Tiêu Hà trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu nói: “Cũng được, nghe theo em!”
Diệp Phong phớt lờ những gì hai người đang lẩm bẩm, lấy cây kim bạc ra và đâm vào huyệt Thiên Linh của Tiêu lão phu nhân.
Cổ tay hắn rung lên, cây kim bạc cũng rung lên, mỗi khi một cây kim cắm xuống lại xuất hiện những gợn sóng lăn tăn khiến mọi người trong
nhà họ Tiêu đều run lên vì sợ hãi.
Họ chưa bao giờ thấy ai sử dụng kim bạc lại có thể tạo ra hiệu ứng kì lạ như vậy.
Bạch Hương Lan nhìn rõ hơn. Sau khi cây kim bạc đâm vào cơ thế Tiêu lão phu nhân, khí thế của Tiêu lão phu nhân tăng lên rõ rệt, cả người như sống lại và tràn đầy sinh khí!
Bà ta vô cùng sững sờ khi thấy Diệp Phong sử dụng Hồi Dương cửu Châm trong truyền thuyết đã thất lạc từ lâu!
Bao năm qua, bà ta chỉ nhìn thấy kiếu châm cứu này một lần!
“Bà nội được cứu rồi…” Nhìn thấy nước da của Tiêu lão phu nhân dần dần được cải thiện, Tiêu Y Nhân vô cùng vui mừng.
Nhưng sắc mặt Tống Diễm bỗng nhiên trở nên khó coi!
Chẳng lẽ lão phu nhân thật sự sẽ được Diệp Phong này cứu sống sao? ?
Nếu lão phu nhân thật sự khỏi bệnh thì bà ta thực sự sẽ không có địa vị gì trong nhà họ Tiêu! Nghĩ đến đây, Tống Diễm cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng tiến tới ngăn cản: “Đừng chữa trị nữa, lão phu nhân sắp bị cậu giết chết rồi!”
“Thiếu phu nhân muốn làm gì?!” Đột nhiên lúc này, Bạch Hương Lan dùng chiếc nạng trong
tay gõ một cái thật mạnh khiến Tống Diễm sợ phát khiếp!
Tống Diễm vội vàng lui về phía sau, sau đó vuốt tóc, vẻ mặt bối rối nói: “Dì Bạch, cháu sợ mẹ cháu sẽ xảy ra chuyện.”
Bạch Hương Lan hừ lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm, có tôi ở đây trông chừng, phu nhân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói rồi, Tiêu lão phu nhân trên giường bệnh từ từ mở mắt và ho nhẹ.
Hai mắt Tiêu Y Nhân sáng lên, vui mừng nói: “Bà nội tỉnh rồi, bà nội thật sự tỉnh lại rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK