Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: So với Diệp Phong, ông ta chẳng là cái rắm gì cả!
“Cậu ta thực sự đã chữa khỏi bệnh sao?”
Khoảnh khắc nhìn thấy bà Tiêu tỉnh lại, trên mặt Tống Diễm chợt hiện lên vẻ khó tin.
Căn bệnh mà ngay cả bác sĩ ở các bệnh viện lớn cũng bất lực không thế chữa khỏi, đã được Diệp Phong chữa khỏi chỉ sau khi ghim mấy kim?
Điều quan trọng nhất là một khi bà Tiêu chết, mọi chuyện sẽ rất thuận lợi đối với Tống Diễm, bà ta có thể ngồi yên hưởng hết nhà họ Tiêu, bây giờ bà ấy sống lại, thì làm sao nhà họ Tiêu có thể đến lượt bà ta?!
Trong lòng bà ta vô cùng tức giận, dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Phong hồi lâu, giống như một con rắn độc, khiến người ta hồi hộp và sợ hãi.
Tiêu Hà cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Phong lại có thế chữa khỏi bệnh cho mẹ mình!
Diệp Phong liếc nhìn Tống Diễm, khóe miệng mang nhếch lên vẻ lạnh lùng, toàn bộ biểu cảm của Tống Diễm đã lọt vào trong mắt anh.
Tiêu Y Nhân và Bạch Hương Lan thì không cần phải nói, bà Tiêu là người thân gần gũi nhất của họ, khi bà ấy tỉnh lại thì hai người vui mừng còn không kịp.
Tô Khuynh Thành giơ ngón tay cái lên với Diệp Phong với vẻ mặt kinh ngạc:
“Anh Phong, anh thật tuyệt vời!”
Diệp Phong xoa đầu Tô Khuynh Thành, cười nói: “Đâu phải tòi chỉ mới ưu tú một hai ngày, em mới biết được sao?”
“Anh Phong đúng là tự luyến.”
Tô Khuynh Thành bĩu môi, cảm thấy vô cùng xấu hố.
“Bà nội, bà không sao là tốt rồi, không có bà nội, con không biết phải sống thế nào nữa!”
Mấy ngày nay Tiêu Y Nhân đã phải chịu rất nhiều sữa bất bình, bà nội vừa khỏi bệnh, cô ấy liền lập tức nằm ở bên giường bà nội mà khóc nức nở.
“Cháu gái ngoan của bà, có chuyện gì vậy, có phải là có người bắt nạt con không?”
Bà Tiêu lập tức hỏi cô ấy.
Tiêu Y Nhân vừa khóc vừa gật đầu, lập tức kể cho bà nội nghe chuyện Tổng Diễm và Tiêu Hà ép cô ấy gả cho Kim Lăng Vương.
Cô ấy khóc rất đáng thương, đến nổi một người ngoài cuộc như Tô Khuynh Thành nhìn thấy cũng đau lòng, huống chi là bà nội đã yêu thương cô ấy từ khi còn nhỏ.
Khi bà Tiêu nghe thấy điều này, gương mặt vốn hiền lành ấm áp của bà ấy hiện lên sự tức giận!
“Tôi còn chưa chết mà đã chèn ép cháu gái cưng của tôi thành ra như vậy, đúng là to gan!”
Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói với Bạch Hương Lan: “Hương Lan, đỡ tôi dậy.”
Bạch Hương Lan nói: “Phu nhân, sức khoẻ của bà không tốt, hay là bây giờ tạm thời đừng xuống giường.”
“Không sao đâu, hiện tại sức khỏe của tôi rất tốt.”
Tuy rằng vừa đi du lịch từ Quỷ Môn Quan trở về, nhưng sau khi được Diệp Phong chữa trị, thân thế của bà Tiêu rõ ràng đã cứng cáp hơn rất nhiều, trên người tràn đầy sức lực, giống như được thay da đổi thịt vậy!
Bạch Hương Lan đỡ bà Tiêu xuống giường, bà Tiêu bước đi với tư thế rất kiên cường, không hề cảm thấy có chút suy yếu nào.
Bà ấy bước tới chỗ Tiêu Hà và Tống Diễm rồi dừng lại:
“Khi nào đến lượt một người họ Tống như cô quyết định hôn lễ của cháu gái tôi?”
Bà Tiêu giận dữ hét lên, khí thế mạnh mẽ và đáng sợ khiến Tiêu Hà và Tống Diễm sợ hãi.
“Mẹ, chúng con cũng chỉ bị ép buộc thôi, người muốn Y Nhân gả đi là Kim Lăng vương, nhà họ Tiêu của chúng ta không thể đắc tội ông ta được!”
Sắc mặt Tống Diễm tái nhợt, vội vàng giải thích.
“Kim Lăng vương! Ha ha ha, họ Tống, cô đừng tưởng tôi già rồi thì không biết cô đang có ý đò gì!”
Dứt lời, bà Tiêu giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tổng Diễm!
Bốp!
Một tiếng vang lớn vang lên, Tống Diễm che mặt lại, cả khuôn mặt đỏ bừng, tràn đầy sự không cam lòng!
“Mẹ…”
Tiêu Hà cau mày, mẹ ông ta đánh mắng Tống Diễm ngay trước mặt ông ta, chuyện gì thế này?
“Câm miệng! Con có quyền nói chuyện ở đây sao?”
Bà Tiêu quay lại và giáng cho Tiêu Hà một cái tát!
“Mẹ đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, Y Nhân đã đính hôn, cả đời con bé chỉ có thế gả cho một người, đó chính là Diệp Phong, con thì hay rồi, coi lời nói của mẹ như gió thoảng bên tai!”
“Kim Lăng Vương là cái thá gì, con thân là một người làm cha, còn muốn đấy con gái mình vào ố sói!”
“Nhà họ Tiêu ba đời đều tham gia quân ngũ, lập công lớn, danh tiếng vang xa, đến thế hệ của các con lại tụt xuống đến tình trạng này, đúng thật là mất hết mặt mũi của cả cái nhà họ Tiêu này! Con có còn nhớ lúc trước con đã hứa với mẹ điều gì không?”
Bà Tiêu càng nói càng tức giận, lại giáng một tát tai nữa vào mặt đứa con trai không biết cố gắng của mình.
“Con nhớ rõ.”
Tiêu Hà gật đầu, cúi đầu hồi lâu nhưng vẫn không nói nên lời.
Bạch Hương Lan nói: “Phu nhân, xin bà bớt giận.”
Bà Tiêu thở dài, sau đó quay sang nhìn Tiêu Y Nhân với vẻ mặt trìu mến: “Cháu gái, bà nội không có ở đây, mấy ngày nay đã làm con phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tiêu Y Nhân ôm bà nội lắc đầu: “Chỉ cần bà
nội không sao là được.”
“Đúng rồi bà nội, con đã gặp Diệp Phong rồi.” Tiêu Y Nhân hưng phấn nói.
“ồ?” Bà Tiêu nghe vậy, hai mắt sáng lên, vui mừng nói: “Cậu ta tới tìm con à?”
“Vâng.” Tiêu Y Nhân liên tục gật đầu: “Bà nội, Diệp Phong ở ngay đây, là anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho bà!”
Nói xong, Tiêu Y Nhân duỗi tay chỉ về nơi Diệp Phong và Tô Khuynh Thành đang đứng.
“Diệp Phong!”
Bà Tiêu nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Y Nhân nhìn thấy Diệp Phong, đôi mắt bà ấy sáng ngời, nét mặt hồng hào.
Đúng như bà áy dự đoán, Diệp Phong là một người tuấn tú lịch sự, dáng vẻ hiên ngang, nhìn thoáng qua là biết anh là một người tài giỏi!
“Ân nhân!”
Bà ấy vội vàng bước tới, muốn quỳ xuống làm lễ với Diệp Phong!
Thấy vậy, Diệp Phong vội vàng ngăn cản bà Tiêu nói: “Bà nội Tiêu, bà đừng như vậy, quá khách sáo rồi!”
Bà Tiêu hào hứng nói: “Mười ba năm trước, sư nương của cậu đã cứu ông nội Y Nhân, hỏm nay cậu lại cứu tôi, ân tình của thầy trò hai người, nhà họ Tiêu của tôi sẽ không bao giờ quên!”
“Bà nội Tiêu, không có gì đâu, cứu mạng và chữa lành những người bị thương là việc tôi nên làm.”
“Được được được.” Bà Tiêu gật đầu, nhanh chóng hỏi: “Sư phụ của cậu có khỏe không?”
Diệp Phong đáp: “vẫn tốt, đại sư nương vẫn rất khỏe mạnh!”
“Vậy thì tốt quá, chắc hôm nay cậu đến Giang Thành cũng là vì hôn ước với Y Nhân, hay là như vậy đi, tôi sẽ nhờ người chọn ngày lành tháng tốt để cậu và Y Nhân kết hôn, được chứ?”
“Hả? Nhanh vậy sao?” Diệp Phong sửng sốt một chút, vẻ mặt xấu hổ gãi đầu.
Tiếu Y Nhân bước ra ngoài, ôm lấy tay bà nội, nũng nịu nói: “Bà nội, chúng con còn chưa quen nhau được hai ngày, bây giờ kết hôn còn quá sớm, hơn nữa chúng con còn chưa có chính thức hẹn hò đâu.”
Bà Tiêu mỉm cười: “Được được được, vậy không vội, hai người các con có thể tìm hiểu lẫn nhau nhiều hơn.”
“Vâng.” Tiêu Y Nhân lại gật đầu.
Nhìn thấy bộ dáng cưng chiều lẫn hiếu thảo của hai bà cháu, Tống Diễm hận đến nghiến răng,
vô cùng tức giận, trong lòng thầm chửi rủa, quay người rời khỏi phòng.
“Bà nội, bà vừa mới khỏi bệnh, bà nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con muốn mời Diệp Phong ăn một bữa cơm đế cảm ơn anh ấy đàng hoàng, lát nữa con sẽ quay lại thăm bà nội.”
Bà Tiêu vổ nhẹ vào mu bàn tay của cháu gái: “Được rồi được rồi, đi nhanh đi.”
“Vâng ạ, anh Phong, chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Tiêu Y Nhân cùng Diệp Phong và Tô Khuynh Thành rời khỏi nhà họ Tiêu.
Sau khi mọi người đều rời đi, lúc này Tiêu Hà cuối cùng cũng ngấng đầu lên, vẻ mặt bất đắc dĩ nói với bà Tiêu:
“Mẹ, chuyện này không thế trách bọn con được, Kim Lăng vương kia rất thích Y Nhân, nếu Y Nhân không gả, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ tiêu đời!”
“Ha ha.” Bà Tiêu nghe xong liên tục cười lạnh: “Kim Lăng Vương? ông ta là thứ gì? So với Diêp Phonq, ônq ta chẳnq là cái rắm qì cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK