Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Mày đang ra điều kiện với tao ư?
Hắn vừa dứt lời, cả Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều giật mình, sau đó họ cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ và đáng sợ xung quanh mình!
Con hẻm này hẹp và tối là nơi hoàn hảo cho sát thủ phục kích!
“ở đâu?!”
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy bóng dáng sát thủ đâu, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, vô thức lại gần Diệp Phong.
Diệp Phong đột nhiên trầm giọng nói: “Tới rồi.
Nói xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy tiếng phanh xe sắc bén. Ngay sau đó một chiếc ô tô màu đen lao tới, đột nhiên lao vào con hẻm, lao thẳng về phía đám người Diệp Phong!
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, không ngờ đối phương lại điên cuồng đến mức dùng cách xông vào ngõ như vậy!
Phía sau xe là một làn khói dày đặc cuồn cuộn, tốc độ xe trong nháy mắt tăng vọt lên 1 ookm/h, dường như trong nháy mắt đã đến
trước mặt bọn họ!
Nếu tông vào ai đó với tốc độ nhanh như vậy, chắc chắn sẽ chết!
Con hẻm chật hẹp, gần như không có cơ hội né tránh, đôi mắt Tô Khuynh Thành mở to, chờ đợi cái chết ập đến! Nhưng cảm giác đau kịch liệt mà cô dự đoán đã không đến, Diệp Phong đột nhiên lao ra, chặn cho hai người bọn họ ở khoảng cách mười mét!
“Anh Phong!”
Tô Khuynh Thành hét lớn, lẽ nào Diệp Phong muốn dùng cơ thể của mình để chặn lại sự va chạm của chiếc xe này?
Điều đó là không thể!
Trên mặt tài xế nở một nụ cười hung ác: “Còn dám ra vẻ? Tao chỉ đợi có vậy thôi, chết đi!”
Nói xong, hắn ta nhấn ga, xe lại tăng tốc lên 150 km/h!
Một giây tiếp theo, đồng tử của Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đồng thời giãn ra, một cảnh tượng chấn động xuất hiện trước mặt họ!
Trong khoảnh khắc hai bên va chạm, Diệp Phong hơi nghiêng người, sức mạnh trong cơ thể dâng trào, hắn giơ bàn tay phải lên nhắm về phía trước xe như tia chớp.
Bụp!
Một luồng năng lượng khủng khiếp lan tràn ra tứ phía, kim loại chói tai chợt phát nổ, bàn tay Diệp Phong như kìm sắt, túm chặt nóc xe, cho dù xe có va chạm thế nào cũng không thể rung chuyến!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiếng nố chói tai vang lên, hiện trường biến thành biển lửa, chiếc ô tô màu đen bị phản xung lực cực lớn làm lật xuống đất, tài xế tử vong tại chỗ!
Còn Diệp Phong…
vẫn đứng yên ở đó không hề dịch chuyển!
“Thật…thật lợi hại!”
Mắt của Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân mở to đầy kinh ngạc.
Hai người biết Diệp Phong rất mạnh, nhưng bọn họ không ngờ hắn lại mạnh như vậy!
Chỉ với một chiêu, hắn đã dễ dàng chặn đứng một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ 150km/h, thực sự rất khó tin!
Sau khi dư âm vủa vụ nố tan đi, hai người lập tức chạy về phía Diệp Phong, đứng ở rìa biến lửa, hét lớn:
“Anh Phong, anh không sao chứ?”
Chỉ thấy trong biển lửa có một bóng đen lờ mờ quay đầu lại, sau đó chậm rãi bước ra khỏi biển lửa!
Khi xuất hiện trở lại trong tầm mắt của Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, Diệp Phong đã cởi áo, lộ ra cơ bắp cường tráng, một hình xăm kỳ lân xanh đen từ vai trái hướng xuống dưới hiện ra sống động như thật!
Hình xăm kỳ lân xanh đen mang đến cho Diệp Phong một khí chất thần bí và uy nghiêm khác thường, giống như vương giả thời cố đại, hai người phụ nữ thở không ra hơi, tim đập loạn xạ!
Diệp Phong ngầu quá khiến hai người phụ nữ xao động. Họ đã nhận định hắn chính là người đàn ông mà bản thân có thể giao phó cả đời!
“Anh Phong, anh có bị thương không?”
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân vội vàng chạy tới kiếm tra thương thế trên cơ thể Diệp Phong. Họ kinh ngạc phát hiện hắn vân không hề hấn gì dưới vụ nổ dữ dội như vậy!
“Chết tiệt! Hẳn ta là ai? Vậy mà còn không chết!”
Cùng lúc đó, Chu Càn, sát thủ của băng Long Hổ đang ấn nấp trong bóng tối quan sát, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Sức chiến đấu vừa rồi Diệp Phong thể hiện thật sự khiến người ta thót tim, đặc biệt là sức bùng nổ phi thường khiến gã vô cùng sợ hãi!
Chu Càn lập tức ý thức được, dựa vào thực lực của mình căn bản không thế là đối thủ của Diệp Phong, gã hận không thể lập tức chạy trốn khỏi đây!
Diệp Phong lắc đầu: “Tôi không sao, không cần lo lắng.”
Tô Khuynh Thành nói: “Tốt quá rồi, anh Phong, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi.”
“Không cần vội.” Diệp Phong giơ tay lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng nói: “vẫn còn một tên nữa.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Diệp Phong đột nhiên biến mất!
Khoảnh khắc đó, Chu Càn cảm thấy sống lưng lạnh toát, vẻ mặt căng thẳng, thầm nói: “Không ổn rồi, hắn phát hiện ra mình rồi!”
Chu Càn quay người muốn bỏ chạy nhưng đã quá muộn!
Vù!
Diệp Phong xuất hiện phía sau gã như một bóng ma, đưa cánh tay phải ra, nhấc gã lên.
“A…Ị Đau quá! Đau quá!”
Chu Càn hét lên, bị Diệp Phong dùng một tay bóp cố, cả đầu gã giống như bị xe tải đè nát, tiếng xương gãy nghe rõ mồn một, hai chân đạp loạn xạ, miệng há hốc, máu bắn tung tóe.
Giọng điệu Diệp Phong lạnh lùng: “Nói, là ai phái mày tới đây?”
Chu Càn hoảng sợ liếc mắt nhìn Diệp Phong, gã biết nếu nói ra, nhất định mình sẽ chết.
Chỉ nghe thấy gã nói: “Anh thả tôi xuống trước, tòi sẽ nói cho anh biết!”
Diệp Phong nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, nheo mắt nói: “Mày đang ra điều kiện với tao ư?”
Lời vừa dứt, năm ngón tay của Diệp Phong bỗng nhiên dùng lực!
“Tôi sai rồi! Xin hãy tha mạng cho tôi, đừng giết tôi, á…!”
Sắc mặt Chu Càn tím tái, điên cuồng đá chân, liều mạng chống cự nhưng vô ích.
Trước khi đến Giang Thành, gã chưa từng nghĩ rằng một võ giả Đan Kình như mình trước mặt Diệp Phong lại yếu ớt như vậy!
Diệp Phong không chút nương tay, năm ngón tay dần dần gia tăng lực, âm thanh xương gãy không ngừng vang lên. Chu Càn trợn mắt, há mồm, kêu thảm thiết, nước bọt bắn khắp nơi, rất nhanh không còn động tĩnh gì nữa!
Phịch!
Cuối cùng, Diệp Phong ném Chu Càn sang một bên như rác rưởi, không thèm nhìn lại.
Hắn hoàn toàn không quan tâm mình có thể hỏi được thông tin gì từ Chu Càn hay không.
Sau đó, Diệp Phong nhìn Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân rồi nói với bọn họ: “Được rồi, bây giờ không sao nữa, có thế về nhà rồi.”
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân một lần nữa bị hắn làm cho kinh hãi, thân thể mảnh dẻ khẽ run lên, không giấu được sự kích động.
Đôi mắt Tô Khuynh Thành lấp lánh: “Anh Phong, sao anh lại lợi hại như vậy…”
Diệp Phong nói đùa: “Cũng bình thường thôi mà.”
Với hai quả thận kỳ lân mà đại sư nương cho, cùng với Cửu chuyển Huyền Công mà đại sư nương truyền thụ Diệp Phong muốn không lợi hại cũng khó!
Diệp Phong tiếp tục nói: “Nhưng sự lợi hại của tôi không phải là ngày một ngày hai, đâu phải là em chưa từng được trải nghiệm?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Khuynh Thành đỏ bừng, nũng nịu nói: “Anh Phong, anh thật đáng ghét.”
Cuối cùng Tiêu Y Nhân cũng hiểu được ý trong đó, nhất định là trước đây Diệp Phong và Tô Khuynh Thành từng làm rồi nên mới như vậy.
Vì thế cô ta nói mà không cần suy nghĩ: “Anh Phong, em cũng muốn.”
Diệp Phong hơi giật mình: “Hả? Muốn gì cơ?”
Tiêu Y Nhân nói: “Muốn làm những gì anh và Băng Băng đã từng làm!”
“Thẳng thắn như vậy sao?”
Diệp Phong không khỏi đỏ mặt, Tiêu Y Nhân đã chủ động như vậy rồi, là một người đàn ông đâu thể lại rụt rè được nữa?
Nghĩ tới đây, Diệp Phong quả quyết trả lời: “Được thôi, tôi không có ý kiến gì!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK