"Tao là người của nhà họ Ngụy." Hai mắt Ngụy Oánh đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi quát.
"Người nhà họ Ngụy?”" Diệp Phong nheo mắt lại: "Rất ghê gớm à?”
Ngụy Oánh hận đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ vào Diệp Phong mà mắng: 'Giỏi, mày ngon thì chờ đi, đợi chút nữa tao sẽ cho mày quỳ xuống cầu xin tao."
Chát!
Ngụy Oánh còn chưa nói xong thì Diệp Phong lại tát một cái rồi lạnh lùng nói: "Muốn gọi người thì tranh thủ gọi đi, ông nội thiếu kiên nhẫn lắm."
"Mày chờ xem." Ngụy Oánh gầm thét. Đúng lúc này, Giang Ly đi ra từ toilet rồi bước nhanh tới. Cô ấy đi đến Diệp Phong trước mặt, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Phong thản nhiên nói: "Không có việc gì, dạy dỗ một con ruồi đáng ghét mà thôi, đã làm em chê cười."
"Giang Ly?" Rất nhanh Ngụy Oánh đã nhận ra Giang Ly: "Hai người có quan hệ gì?
Nhà họ Giang và nhà họ Ngụy thường bất hòa, Giang Ly cũng là đối thủ một mất một còn của Ngụy Oánh.
"Ngụy Oánh?" Giang Ly giật mình: "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, có vấn đề gì?"
"Vị hôn phu?” Ngụy Oánh cười lạnh: "Khó trách, hèn chỉ tôi thắc mắc một thằng nhà quê mà sao dám ngông cuồng như thế, thì ra chỗ dựa của hắn là cô."
"Tốt, quá tốt, xem ra nhà họ Giang các người ngại sống quá bình yên rồi."
Lúc này Giang Ly còn chưa làm rõ ràng tình hình, nhưng cô ấy lại biết rõ Ngụy Oánh không phải thứ tốt lành gì.
Ngụy Oánh nói xong thì lập tức bấm một số điện thoại, thông báo chuyện mình bị đánh ở nhà hàng Tây cho người nhà họ Ngụy.
Giang Ly nghe Ngụy Oánh gọi điện thoại thì lạnh lùng nói: "Ngụy Oánh, nếu cô muốn đánh nhau thì nhà họ Giang hầu tới cùng, không chỉ có nhà họ Ngụy các
người có võ giả."
"Diệp Phong, anh không cần sợ, rất nhanh người nhà họ Giang sẽ chạy tới nơi này.". W𝖾b đọc 𝗇ha𝗇h 𝑡ại _ T r U m 𝑡 r 𝐮 y ệ 𝗇.𝖵𝗇 _
Giang Ly nói xong thì muốn gọi cho cha mình là Giang Nhân.
Diệp Phong bắt lấy cánh tay Giang Ly ngăn cô ấy lại: "Không cần gọi người, nơi này có mình tôi là đủ rồi."
"A?"
Giang Ly giật mình rồi cảm thấy hơi lo lắng, dù sao nhà họ Ngụy cũng có một số võ giả thực lực mạnh mẽ, lợi hại hơn Giang Tuyết.
Diệp Phong tự tin cười nói: "Yên tâm đi, nhà họ Ngụy đến bao nhiêu người cũng vậy thôi."
Giang Ly kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ.
Ngụy Oánh cười gần nói: "Thật là không biết trời cao đất rộng, chờ người nhà họ Ngụy đến thì mày sẽ chết rất thê thảm."
"Thật sao?" Diệp Phong cười cười rồi dần dần tới gân Ngụy Oánh, tay phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc: "Chờ thì cũng phải chờ, không bằng tôi tát cô thêm mấy bạt tai để giải buồn."
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong lại tát một cái lên mặt Ngụy Oánh.
"Mày còn dám đánh tao?"
Lời còn chưa dứt, chát, lại một cái tát giáng vào mặt cô ta.
Ngụy Oánh không cam tâm giận dữ hét: 'Lữ Đống Kiệt, tên chết tiệt nhà anh đứng nhìn người ta đánh tôi à?”
Nghe Ngụy Oánh nói thế, Lữ Đống Kiệt nhìn qua Diệp Phong, trong lòng lập tức cháy lên ngọn lửa vô danh.
Nhưng ngọn lửa này lại không phải vì Diệp Phong đánh Ngụy Oánh mà là do hắn ngủ được Tô Khuynh Thành - Nữ thần hoàn mỹ mà anh ta đau khổ theo đuổi bốn năm vẫn không chiếm được.
Dù sao nhà họ Ngụy rất có quyền thế nên Lữ Đống Kiệt cũng không cần lo lắng hậu quả, thế là anh lập tức quơ lấy một chai rượu bên cạnh rồi đập về hướng Diệp Phong cho hả giận.
Nhưng kết quả lại làm anh ta kinh hãi, chai rượu lại ngừng lại cách đầu Diệp Phong mười centimet.
Diệp Phong giơ một tay nắm chặt chai rượu, dù anh ta dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể lay chuyển mảy may.
Cái này... Sao lại thế được! Lữ Đống Kiệt ngây người ra. "Hình như anh có ý kiến rất lớn với tôi đúng không?”
Diệp Phong lạnh lùng nhìn Lữ Đống Kiệt, rõ ràng có thể cảm giác được căm thù và oán hận của người này đối với mình.
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đã giơ chân đá ra, Lữ Đống Kiệt lập tức bay ra xa mười mấy mét.
"Người nhà họ Ngụy?”" Diệp Phong nheo mắt lại: "Rất ghê gớm à?”
Ngụy Oánh hận đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ vào Diệp Phong mà mắng: 'Giỏi, mày ngon thì chờ đi, đợi chút nữa tao sẽ cho mày quỳ xuống cầu xin tao."
Chát!
Ngụy Oánh còn chưa nói xong thì Diệp Phong lại tát một cái rồi lạnh lùng nói: "Muốn gọi người thì tranh thủ gọi đi, ông nội thiếu kiên nhẫn lắm."
"Mày chờ xem." Ngụy Oánh gầm thét. Đúng lúc này, Giang Ly đi ra từ toilet rồi bước nhanh tới. Cô ấy đi đến Diệp Phong trước mặt, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Phong thản nhiên nói: "Không có việc gì, dạy dỗ một con ruồi đáng ghét mà thôi, đã làm em chê cười."
"Giang Ly?" Rất nhanh Ngụy Oánh đã nhận ra Giang Ly: "Hai người có quan hệ gì?
Nhà họ Giang và nhà họ Ngụy thường bất hòa, Giang Ly cũng là đối thủ một mất một còn của Ngụy Oánh.
"Ngụy Oánh?" Giang Ly giật mình: "Anh ấy là vị hôn phu của tôi, có vấn đề gì?"
"Vị hôn phu?” Ngụy Oánh cười lạnh: "Khó trách, hèn chỉ tôi thắc mắc một thằng nhà quê mà sao dám ngông cuồng như thế, thì ra chỗ dựa của hắn là cô."
"Tốt, quá tốt, xem ra nhà họ Giang các người ngại sống quá bình yên rồi."
Lúc này Giang Ly còn chưa làm rõ ràng tình hình, nhưng cô ấy lại biết rõ Ngụy Oánh không phải thứ tốt lành gì.
Ngụy Oánh nói xong thì lập tức bấm một số điện thoại, thông báo chuyện mình bị đánh ở nhà hàng Tây cho người nhà họ Ngụy.
Giang Ly nghe Ngụy Oánh gọi điện thoại thì lạnh lùng nói: "Ngụy Oánh, nếu cô muốn đánh nhau thì nhà họ Giang hầu tới cùng, không chỉ có nhà họ Ngụy các
người có võ giả."
"Diệp Phong, anh không cần sợ, rất nhanh người nhà họ Giang sẽ chạy tới nơi này.". W𝖾b đọc 𝗇ha𝗇h 𝑡ại _ T r U m 𝑡 r 𝐮 y ệ 𝗇.𝖵𝗇 _
Giang Ly nói xong thì muốn gọi cho cha mình là Giang Nhân.
Diệp Phong bắt lấy cánh tay Giang Ly ngăn cô ấy lại: "Không cần gọi người, nơi này có mình tôi là đủ rồi."
"A?"
Giang Ly giật mình rồi cảm thấy hơi lo lắng, dù sao nhà họ Ngụy cũng có một số võ giả thực lực mạnh mẽ, lợi hại hơn Giang Tuyết.
Diệp Phong tự tin cười nói: "Yên tâm đi, nhà họ Ngụy đến bao nhiêu người cũng vậy thôi."
Giang Ly kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ.
Ngụy Oánh cười gần nói: "Thật là không biết trời cao đất rộng, chờ người nhà họ Ngụy đến thì mày sẽ chết rất thê thảm."
"Thật sao?" Diệp Phong cười cười rồi dần dần tới gân Ngụy Oánh, tay phát ra tiếng vang răng rắc răng rắc: "Chờ thì cũng phải chờ, không bằng tôi tát cô thêm mấy bạt tai để giải buồn."
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong lại tát một cái lên mặt Ngụy Oánh.
"Mày còn dám đánh tao?"
Lời còn chưa dứt, chát, lại một cái tát giáng vào mặt cô ta.
Ngụy Oánh không cam tâm giận dữ hét: 'Lữ Đống Kiệt, tên chết tiệt nhà anh đứng nhìn người ta đánh tôi à?”
Nghe Ngụy Oánh nói thế, Lữ Đống Kiệt nhìn qua Diệp Phong, trong lòng lập tức cháy lên ngọn lửa vô danh.
Nhưng ngọn lửa này lại không phải vì Diệp Phong đánh Ngụy Oánh mà là do hắn ngủ được Tô Khuynh Thành - Nữ thần hoàn mỹ mà anh ta đau khổ theo đuổi bốn năm vẫn không chiếm được.
Dù sao nhà họ Ngụy rất có quyền thế nên Lữ Đống Kiệt cũng không cần lo lắng hậu quả, thế là anh lập tức quơ lấy một chai rượu bên cạnh rồi đập về hướng Diệp Phong cho hả giận.
Nhưng kết quả lại làm anh ta kinh hãi, chai rượu lại ngừng lại cách đầu Diệp Phong mười centimet.
Diệp Phong giơ một tay nắm chặt chai rượu, dù anh ta dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể lay chuyển mảy may.
Cái này... Sao lại thế được! Lữ Đống Kiệt ngây người ra. "Hình như anh có ý kiến rất lớn với tôi đúng không?”
Diệp Phong lạnh lùng nhìn Lữ Đống Kiệt, rõ ràng có thể cảm giác được căm thù và oán hận của người này đối với mình.
Tiếng nói vừa dứt, Diệp Phong đã giơ chân đá ra, Lữ Đống Kiệt lập tức bay ra xa mười mấy mét.