Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Tiêu Y Nhân hôn!
Tiêu Y Nhân nghe Diệp Phong nói vậy, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng.
“Anh đến thật đúng lúc!”
“Diệp Phong, em yêu anh!” Nói xong, cô ta kiểng chân lên hôn thật mạnh lên môi Diệp Phong một nụ hôn say đắm.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Hà và Tống Diềm lập tức chết lặng, đặc biệt là Tiêu Hà, con gái ruột của mình lại dám hôn một người đàn ông xa lạ trước mặt cha mình?
Tiêu Hà lập tức hét lên:
“Y Nhân, con thật là tuỳ tiện! Quá đáng, đúng là quá đáng!”
Diệp Phong cũng bối rối,Tiêu Y Nhân chủ động như vậy khiến hắn có chút xấu hố.
Nghe tiếng la mắng của Tiêu Hà, Tiêu Y Nhân quay người lại cười đắc ý: “Con đâu có làm gì quá đáng, con hôn chồng tương lai của mình thì có gì quá đáng chứ?”
Tiêu Hà tức giận mặt đỏ bừng lên: “Ai đồng ý hắn làm chồng của con? Con đã hỏi ý kiến của cha hay mẹ nhỏ con chưa?”
Tiếu Y Nhân tự tin nói: “Bà nội con đồng ý ròi!”
vẻ mặt Tiêu Hà khó coi nói: “Bà nội con, lại là bà nội con. Hiện tại bà nội con đang nằm trên giường bệnh, bà có thể tỉnh lại hay không còn là một chuyện khác!”
“Đúng vậy, đúng là bà nội đã bị bệnh, nhưng cha không nghe lời bà nói trước đó sao?”
Tiêu Y Nhân nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà và nói: “Bà nội luôn nói rằng cả đời này con chỉ có thế cưới một người đàn, đó là Diệp Phong! Con sẽ không cưới bất kỳ người đàn ông nào khác!”
“Con….” Tiêu Hà tức giận nhưng cũng không thế làm gì được con gái mình!
Gia chủ trên danh nghĩa của nhà họ Tiêu là Tiêu Hà, nhưng trên thực tế, trước khi lão phu nhân lâm bệnh, người đứng đầu thực sự của nhà họ Tiêu vẫn luôn là bà ấy!
Khắp Giang Thành, Tiêu lão phu nhân có danh tiếng rất cao, uy nghiêm và quyền lực của bà ấy vượt xa Tiêu Hà. Có thế nói, người mà mọi người kính trọng trong nhà họ Tiêu chính là Tiêu lão phu nhân chứ không hề liên quan gì đến Tiêu Hà.
Tiêu Y Nhân này chính là cháu gái mà Tiêu lão phu nhân yêu quý nhất!
Sau khi mẹ của Tiêu Y Nhân qua đời vì bạo bệnh, bà ấy càng yêu thương cháu gái mình hơn. Vì vậy, Tiêu Hà hoàn toàn không thể quản được
Tiêu Y Nhân.
Nghe cuộc trò chuyện giữa Tiêu Y Nhân và Tiêu Hà, Diệp Phong có thế nghe ra mối quan hệ giữa cha con họ không tốt, chứ đừng nói đến mối quan hệ giữa mẹ kế và con chồng.
Hẳn nhìn Tiêu Hà, cười hỏi: “Sao vậy? Bác trai có thành kiến gì với cháu sao?”
“Hay là bác không đồng ý hôn sự của cháu và Y Nhân?”
“Đương nhiên là tôi không đồng ý!” Tiêu Hà tức giận nói: “Nhìn xem cậu đã làm gì? Cậu đánh con trai tôi thành ra như vậy, lại còn đả thương nhiều võ giả của nhà Tiêu tiêu chúng tôi!”
“Người như cậu, không hề có chút lịch sự nào, hành vi không thế tha thứ, còn muốn tôi gả con gái cho, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“ồ?” Diệp Phong nghe vậy, cười lạnh: “Là con trai của ông làm sai trước, dẫn theo mấy tên côn đồ trêu chọc bạn nữ cùng lớp trên đường, tôi chỉ ra tay giúp ông dạy cho cậu ta một bài học, tôi làm vậy là sai ư?”
“Còn nữa, chính ông là người yêu cầu võ giả nhà họ Tiêu tấn công tôi trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng hạ gục bọn họ, sao lại là hành vi không thể chấp nhận được?”
“Chẳng lẽ tòi phải đứng yên ở đây để bọn họ
đánh sao?”
“Cậu…!” Nghe Diệp Phong nói như vậy, Tiêu Hà lập tức á khấu.
Lúc này Tiêu Y Nhân khinh thường giễu cợt: “Được lắm, Tiêu Thiên, bản tính khó đổi, lần trước không phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao? Ngoan ngoãn một chút, đừng làm cho nhà họ Tiêu mất thế diện, không ngờ lần này lại tái phạm? Cậu còn có mặt mũi kêu đau à?
Tiêu Y Nhân biết rất rõ tính cách của Tiêu Thiên, lợi dụng sự giàu có và quyền lực của nhà họ Tiêu đế gây chuyện ở bên ngoài, có thể nói là đầy rẫy những hành vi sai trái.
Không chỉ Tiêu Y Nhân biết mà cả Tiêu Hà, Tống Diễm và toàn bộ nhà họ Tiêu đều biết.
Lúc này Tống Diễm tỏ ra không vui: “Y Nhân, sao con lại nói em trai con như vậy? Thằng bé là một đứa trẻ, nó chỉ ham vui một chút thôi mà?”
Tiêu Y Nhân che miệng cười: “Đã gần hai mươi tuổi rồi mà còn là một đứa trẻ sao? Đây là lần đầu tiên con thấy một đứa trẻ lớn như vậy, tốt nhất đừng gọi nó là trẻ con nữa mà hãy gọi nó là đứa trẻ to xác đi, ha ha.”
“Con…!”
Tống Diễm tức giận trừng mắt, nhưng lại không thể phản bác, bà ta chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía Tiêu Hà- một kẻ hèn nhát, sợ vợ.
Sắc mặt của ông ta cũng trâm xuống.
Ông ta nói với Diệp Phong: “Y Nhân nhà tôi là hoa đã có chủ rồi, hôn ước giữa hai người đã bị vô hiệu từ lâu, không thể coi là có hiệu lực!
Về phần hôm nay cậu gây ra phiền toái cho nhà họ Tiêu chúng tôi, Tiêu Hà tôi rộng lượng, sẽ không tính toán với cậu, cậu có thế đi, sau này đừng quấy fây con gái tôi nữa!”
Giọng điệu của Tiêu Hà cứng rắn và lạnh lùng, khiến sắc mặt Diệp Phong hơi thay đổi.
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Vừa đến đã muốn đuổi tôi đi. Hôn ước nói hủy là có thể dễ dàng huỷ, sao vậy, nhà họ Tiêu được mệnh danh là một trong năm đại gia tộc ở Giang Thành, vậy mà đến chút tinh thần khế ước này cũng không có sao?”
Hắn vừa dứt lời, mặt Tiêu Hà lại một lần nữa biến sắc.
Điều quan trọng nhất của một người làm ăn là uy tín, mất đi uy tín chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn!
Lúc này, Tiêu Y Nhân vội vàng giải thích:
“Diệp Phong, anh đừng quan tâm đến lời ông ấy nói, hôn ước giữa chúng ta là bà nội em quyết định, bọn họ nói gì cũng không tính!”
“Được rồi tôi hiểu rồi.” Diệp Phong gật đầu.
Tiêu Hà nói: “Người xưa có câu, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hôn nhân của con cái đều do cha mẹ quyết định, đạo lý cơ bản như vậy mà các người cũng không hiểu sao?”
Khóe mòi Tiêu Y Nhân cong lên cười: “Cha, hoá ra cha cũng từng nghe nói đến cái gọi là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Vậy khi cha và mẹ nhỏ yêu đương vụng trộm rồi sinh con, ông bà nội của con có đồng ý không?”
“Con… Đại nghịch bất đạo!” Tiêu Hà tức giận đến mức khóe miệng co giật.
Diệp Phong nhìn Tiêu Y Nhân, cô ta sắc bén đến mức Tiêu Hà và Tống Diềm đều không nói nên lời, là một cô gái thông minh.
Tống Diễm thấy mình không thể làm gì được Tiêu Y Nhân liền khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói:
“Cậu tên là Diệp Phong đúng không? Nhà họ Tiêu chúng tôi quyết định chấm dứt hôn ước này quả thực là vì muốn tốt cho cậu.”
“ô? Sao lại muốn tốt cho tôi chứ?” Diệp Phong cười hỏi.
Vẻ mặt Tống Diễm kiêu ngạo: “Cậu có biết chồng của Y Nhân nhà tôi là ai không? Người mà Y Nhân cưới chính là tổng đốc Giang Nam, thống soái trăm nghìn binh mã, Kim Lăng Vương!”
“Cậu cũng không tự soi gương xem mình đi, xem xem mình là ai, lấy gì để so sánh với Kim Lăng Vương?!”
Kim Lăng Vương? Tổng đốc Giang Nam, thống soái trăm nghìn binh mã?
Những chữ này trong mắt Diệp Phong chỉ là nhãi nhép, căn bản không đáng nhắc tới.
Diệp Phong phì cười: “Vậy bà biết gì về tôi sao?”
“Cậu? Tôi cân phải biết về cậu sao?”
Tống Diềm mỉa mai nói: “Kim Lăng Vương là nhân vật như thế nào? Toàn bộ Giang Nam sẽ rung chuyển dưới chân ông ta! Dù cậu có lợi hại đến đâu, lẽ nào còn có thể so sánh với Kim Lăng Vương sao!?
Đừng tưởng rằng chỉ vì bản thân hơi đẹp trai thì thực sự cho rằng mình có năng lực, hạng người như cậu thậm chí còn không đáng để liếm đế giày Kim Lăng Vương! Tôi khuyên cậu nên rời khỏi Y Nhân càng sớm càng tốt, nếu không, nếu đắc tội Kim Lăng Vương, cậu sẽ không gánh nổi tội đâu!”
Hồng Yên nghe vậy, lạnh lùng nói: “Kim Lăng Vương cũng xứng để so với thiếu chủ nhà tôi sao? Nếu còn dám nói năng thô lỗ với thiếu chủ, cấn thận tòi sẽ xé nát miệng chó của bà ra!”
Tống Diễm giật mình: “Nha đầu hung dữ này ở đâu ra vậy? Hừ, khẩu khí không nhỏ!”
Sau đó bà ta khinh thường nhìn Diệp Phong: “Chờ thật sự gặp được Kim Lăng Vương, các người sẽ biết trời cao đất dày là gì!”
Nói rồi, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn:
“Bang Long Hổ tới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK