Chương 39: Muốn chết, tôi có thể giúp anh
“A!“
Tiêu Hà hết sức kinh hãi, Kim Lăng vương là người có địa vị cao, quyền thế lớn như vậy, mà trong miệng mẹ ông ta lại còn không bằng một cái rắm!?
Ông ta không thế tin được, nếu những lời này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ tỉnh Giang Nam.
Tiêu Hà nghẹn lời: “Mẹ, mẹ vừa nói gì vậy, tên Diệp Phong kia rốt cuộc là ai?”
Bà Tiêu thản nhiên nói: “Con không cần phải quan tâm cậu ta là ai, con chỉ cần biết Diệp Phong là người mà Kim Lăng vương không thể đắc tội.”
Nghe vậy, Tiêu Hà càng thêm bối rối, một người mà Kim Lăng vương cũng không thể đắc tội được, thì đáng sợ đến mức nào?
Tiêu Hà còn muốn hỏi lại, nhưng bà Tiêu không để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng nói:
“Tranh thủ thời gian đi nói với tên họ Hồng kia một tiếng, con gái nhà họ Tiêu này, không phải ai muốn cưới cũng cưới được.”
Người họ Hồng mà bà ấy nhắc đến là Kim Lăng vương.
Tiêu Hà ngơ ngác sững sờ tại chỗ, không ngờ mẹ của ông ta lại dám trực tiếp trở mặt với Kim Lăng vương!
ở bên kia, Tiêu Y Nhân, Diệp Phong và Tô Khuynh Thành rời khỏi nhà họ Tiêu.
Bệnh của bà nội đã khỏi, tâm trạng của Tiêu Y Nhân rất tốt, trong lòng tràn đầy vui mừng nói:
“Anh Phong, cảm ơn anh, không ngờy thuật của anh lại tốt như vậy!”
“Có bà nội của em ở đây, ba em và Tổng Diễm cũng không dám ép em nữa!”
“ừ.” Diệp Phong gật đầu cười: “Chuyện nhỏ.”
Sau đó Tiêu Y Nhân lại hỏi: “Anh Phong, anh muốn ăn gì? Hôm nay em đãi anh!”
“Cái gì cũng được, đế Băng Băng quyết định đi.”
Diệp Phong vỗ vỗ bả vai Tô Khuynh Thành, cười nói.
Đôi mắt đẹp của Tô Khuynh Thành mởto, ban đ’âu cô còn tưởng Diệp Phong khá chu đáo, nhưng sau khi nghe kỹ, cô phát hiện ra hắn cũng gọi cô là Băng Băng.
Tô Khuynh Thành tức giận đuối theo: “Diệp Phong chết tiệt, ai cho anh gọi em bằng biệt
danh!”
Diệp Phong cười nói: “Gọi Băng Băng gần gũi như vậy mà? Tôi cảm thấy khá tốt!”
“Không tốt chút nào!”
Vài phút sau, ba người đi đến một nhà hàng Tây cao cấp cách nhà họ Tiêu không xa.
Bệnh của bà nội Tiêu Y Nhân đã khỏi, Tô Khuynh Thành đề nghị mở một chai rượu vang đỏ để ăn mừng.
“Muốn ăn món gì thì cứ gọi đi!”
Ba người vừa ngồi xuống, Diệp Phong liền cảm nhận được chung quanh có ánh mắt ghen tị đang nhìn anh.
Diệp Phong rất nhanh đã bình thường lại, hai người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đi ăn với một người đàn ông, khẳng định sẽ khơi dậy sự ghen tị của những người đàn ông khác.
Tuy nhiên, trong những ánh mắt ghen tị này, có một ánh mắt đặc biệt mạnh mẽ, khiến Diệp Phong cảm thấy rất khó chịu, bởi vì trong ánh mắt này còn ấn chứa một tia sát ý mãnh liệt.
Nhìn theo hướng mà tia sát ý này truyền đến, Diệp Phong phát hiện ra đó là ở góc đông bắc của nhà hàng Tây, nơi có hai bàn khách không bình thường đang ngồi!
Dáng người họ cao lớn, mặc vest đen, tổng cộng có mười người.
Mười người này ngồi ở chỗ của mình, chỉ uống rượu, không ăn cơm, dùng một ánh mắt cực kỳ âm trầm nhìn Diệp Phong!
Người dẫn đầu trong mười người là Hồng Phi Vũ, con trai thứ ba của Kim Lăng Vương!
Về phần những người khác, thì có cao thủ của bang Long Hổ, cũng có những người thân cận của Hồng Phi Vũ, không có ngoại lệ, những người này đều có thực lực rất mạnh mẽ, thấp nhất cũng đang ở Hóa Kính sơ kỳ, đều không phải là võ giả bình thường.
Hôm nay bọn họ tới Giang Thành là để giết Diệp Phong!
Một người đàn ông có đầy sẹo trên mặt nheo mắt lại, nói với Hồng Phi Vũ: “Cậu ba, tên nhãi ranh kia chính là Diệp Phong!”
“Đi bên cạnh cậu ta là Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, người phụ nữ đẹp nhất Giang Thành!”
“Ồ?”
Nghe vậy, khóe miệng Hồng Phi Vũ nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Chẳng trách hai người đều đẹp như vậy, đừng nói đến ba tôi, ngay cả tôi cũng rất thích.”
Hồng Phi Vũ lắc ly rượu trong tay, vừa nói vừa nghiền ngẫm liếm khóe miệng:
“Diệp Phong, chúng ta có thể gặp nhau ở đây, thì đúng là oan gia ngõ hẹp, để tôi xem thử, cậu rốt cuộc là cái thứ gì.”
Một người đàn ông quay đầu lại, cười dữ tợn nói: “Cậu ba, Tiêu Y Nhân là của Vương gia, còn Tô Khuynh Thành này thuộc về ngài!”
“Vậy thì tốt.” Hồng Phi Vũ nghe xong lại cười lạnh: “Nếu có thế cùng chơi đùa với hai người một lúc, chẳng phải cảm giác sẽ càng tốt hơn sao?”
Ánh mắt nham hiểm này rất nhanh đã khiến Tô Khuynh Thành cảnh giác.
Cô liếc nhìn nơi đó, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai, tại sao lại nhìn chằm chằm vào chúng ta, hay là chúng ta đi chỗ khác ăn đi.”
Tiêu Y Nhân nghe vậy cau mày, lặng lẽ liếc nhìn về phía sau, sau đó lập tức thu hồi ánh mẳt.
Chỉ thấy vẻ mặt cô ấy bất an nói: “Đó chẳng phải là Hổng Phi Vũ, con trai thứ ba của Kim Lăng Vương sao, tại sao hẳn ta lại đến Giang Thành?”
“Con trai của Kim Lăng Vương?”
Tô Khuynh Thành nghe được lời này sửng sốt, nói với Diệp Phong và Tiêu Y Nhân: “Chắc chắn bọn họ đến Giang Thành để gây chuyện, chúng ta đổi nhà hàng đi.”
“Được.” Tiêu Y Nhân gật đầu, bổ sung: “Hồng Phi Vũ đã luyện võ từ nhỏ, trong nhà có một sư phụ rất lợi hại, đại đa số võ giả đều không phải đối thủ của hắn ta!”
Nói xong, hai người định đứng dậy rời khỏi nhà hàng này.
Nhưng vào lúc này, Diệp Phong xua tay, không vội mà nói: “Không cần đổi, ăn ở đây khá tốt.”
Tiêu Y Nhân gật đầu: “Hy vọng bọn họ không nhận ra chúng ta.”
Sắc mặt Diệp Phong bình tĩnh, thưởng thức ly trà xanh như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, người đàn ông cúi đầu ngồi bên cạnh Hồng Phi Vũ nói với vẻ mặt âm trầm: “Thưa cậu, tôi đi thăm dò tên nhãi ranh kia trước.”
Hồng Phi Vũ giơ tay nói: “Không cần, để tôi tự đi.”
Nói xong, Hồng Phi Vũ cầm một chai rượu vang đỏ, đi về phía bàn của Diệp Phong.
Khi đến gần, trên mặt Hồng Phi Vũ lộ ra một nụ cười giả tạo, thay vì nhìn Diệp Phong, hắn ta lại nhìn về phía Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành trước.
“Hai người đẹp, có muốn cùng nhau uống một ly không?”
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân đều cảnh giác, biết tên Hồng Phi Vũ này tới là có ý đồ xấu.
Tiêu Y Nhân bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Hồng Phi Vũ nghe xong lời này cũng không hề thế hiện chút tức giận nào, mà nói tiếp:
“Đúng là cô cả của nhà họ Tiêu, trong xương cốt đầy kiêu ngạo.”
“Nhưng, cô có biết tôi là ai không?”
Hồng Phi Vũ khẽ mỉm cười.
Tiêu Y Nhân liếc nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: “Tôi biết anh, Hổng Phi Vũ, con trai của Kim Lăng Vương.”
“ô? Thì ra cô Tiêu nhận ra tôi, họ Hồng này thật sự cảm thấy rất vinh dự.”
“Anh có chuyện gì sao?” Tiêu Y Nhân hỏi lại lần nữa.
“Tôi nói rồi, tôi đến đây chỉ để uống chút rượu với hai cô thôi.”
Tiêu Y Nhân lắc đầu: “Không có hứng thú.”
“Ha ha ha.”
Hồng Phi Vũ nghe vậy bật cười, sau đó đặt tay lên vai Diệp Phong, vẻ mặt khinh thường nói:
“Hai cô thà uống rượu với một kẻ bất lực cũng không muốn uống rượu với Hồng Phi Vũ tôi, đúng là không hề nể mặt!”
Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân nghe được điều này thì vô cùng tức giận.
Tên Hồng Phi Vũ này dám xúc phạm Diệp Phong là kẻ bất lực ngay trước mặt hắn.
Nhưng vẻ mặt Diệp Phong lại bình tĩnh đến lạ thường, bình tĩnh đến mức khó hiểu.
“Hả? Tôi nói đúng không, rác rưởi?”
Hồng Phi Vũ nhìn Diệp Phong với vẻ mặt cười hung ác, căn bản không coi Diệp Phong ra gì!
Tất cả những người mà Hồng Phi Vũ dẫn tới đều cười lớn, chế giễu Diệp Phong không dám nói một lời!
Dù sao thì Hồng Phi Vũ cũng là đứa con trai mà Kim Lăng Vương coi trọng nhất, ở địa bàn Giang Nam này, hắn ta là người cao quý nhất, ai dám động vào hắn ta!
Tuy nhiên, ngoài dự tính của mọi người, khi lời nói của Hồng Phi Vũ vừa dứt!
Xoảng!
Đột nhiên một tiếng giòn giã vang lên, Hồng Phi Vũ lập tức hét lên một tiếng “a”!
Không đợi ai kịp phản ứng, liền nhìn thấy cánh tay trái của Hồng Phi Vũ bị Diệp Phong vặn
gãy, toàn bộ cánh tay buông thõng xuống, máu chảy đầm đìa!
Cùng lúc đó, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên:
“Nếu anh muốn chết, tôi có thể qiúp anh.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK