“Tây Vực Mạn La Đà?”
Tiêu Y Nhân giật mình: “Tại sao rắn Tây Vực lại xuất hiện ở đây, hay có người cố ý thả vào mượn rắn độc giết chúng ta?”
“Đúng vậy.”
Diệp Phong gật đầu, sau đó nói: “Mục tiêu là em.” “Em?”
Tiêu Y Nhân cảm thấy lạnh sống lưng.
Diệp Phong nói tiếp: “Rắn độc Tây Vực này do người khống chế, nếu nó cắn em trước, chứng tỏ từ lúc bắt đầu em là mục tiêu của nó.”
“Là ai muốn hại em?” Tiêu Y Nhân giật mình. “Không rõ lắm.”
Diệp Phong lắc đầu: “Muốn điều tra rõ kẻ đứng sau, đầu tiên phải bắt được kẻ khống chế rắn.”
“Đêm hôm khuya khoắt đi đâu tìm người?” Tiêu Y Nhân nói.
Diệp Phong không trả lời, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hơi thở xung quanh.
Môt lúc sau Diệp Phong mở mắt, nói: “Chưa đi xa, còn ở gần đây.”
Nói xong Diệp Phong giao cho Tiêu Y Nhân: “Chăm sóc Khuynh Thành giúp tôi, tôi đi bắt hắn.”
“Vâng.” Tiêu Y Nhân vội vàng gật đầu: “Anh phải cẩn thận đó.” “Yên tâm, tôi sẽ về nhanh.” Dứt lời, Diệp Phong biết mất trong phòng.
Phòng bảo vệ bên hồ, Lưu Võ còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện, hỏi: “Sao thiếu chủ sốt ruột vậy, có chuyện gì à?”
Diệp Phong nhìn ông, phát hiện Lưu Võ đã đột phá lên Đan Kình, nhớ rõ lần trước gặp mặt ông chỉ là một võ giả Hóa Kính trung kỳ, tốc độ tu luyện rất nhanh.
Diệp Phong nói: “Chú Lưu, chú đến đúng lúc lắm, có sát thủ xuất hiện.” “Sát thủ?”
Lưu Võ giật mình: “Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ này, sao lại không phát hiện?”
Diệp Phong nói: “Là một tên dùng rắn, chú không phát hiện cũng bình thường, chú đi tra camera giúp tôi, rất nhanh tôi sẽ trở lại.”
“Rõ, thiếu chủ!”
Lưu Võ gật đầu, đi vào Hồ Tâm Cư.
Cùng lúc đó, dưới cây liễu bên hồ Phỉ Thúy, cách Hồ Tâm Cư khoảng 500 mét. Một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ bảo hộ ngồi bên cây liễu, dáng người thấp bé, tướng mạo xấu xí, trong tay cầm một cây sáo dọc, thỉnh thoảng
thổi ra tiếng vang nặng nề.
Bên cạnh gã còn để một cái sọt, trên sọt có nắp, bên trong truyền ra tiếng động.
Đây chính là người khống chế rắn đen tấn công Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, tên là Xà Cảnh Niên!
Sau khi thổi ra một giai điệu quỷ dị, người này chậm rãi buông sáo dọc xuống, lẩm bẩm nói:
“Kỳ quái, tại sao Tiểu Hắc không có động tĩnh?”
Xà Cảnh Niên nhíu mày, đứng dậy nhìn về phía Hồ Tâm Cư. “Thì ra giấu ở đây.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau gã. “AI”
Xà Cảnh Niên sợ hãi xoay người nhìn lại, nhưng không thấy ai.
“Ai đang giả thần giả quỷ? Cút ra đây!”
Xà Cảnh Niên gầm lên.
Gã nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy ai cả.
Đột nhiên một trận gió lạnh đánh úp lại từ sau đầu! Thân thể Xà Cảnh Niên cứng đờ, lông tơ dựng đứng lên.
Gã nhìn về phía sau, đột ngột phát hiện Diệp Phong đang đứng sau gã!
Tiêu Y Nhân giật mình: “Tại sao rắn Tây Vực lại xuất hiện ở đây, hay có người cố ý thả vào mượn rắn độc giết chúng ta?”
“Đúng vậy.”
Diệp Phong gật đầu, sau đó nói: “Mục tiêu là em.” “Em?”
Tiêu Y Nhân cảm thấy lạnh sống lưng.
Diệp Phong nói tiếp: “Rắn độc Tây Vực này do người khống chế, nếu nó cắn em trước, chứng tỏ từ lúc bắt đầu em là mục tiêu của nó.”
“Là ai muốn hại em?” Tiêu Y Nhân giật mình. “Không rõ lắm.”
Diệp Phong lắc đầu: “Muốn điều tra rõ kẻ đứng sau, đầu tiên phải bắt được kẻ khống chế rắn.”
“Đêm hôm khuya khoắt đi đâu tìm người?” Tiêu Y Nhân nói.
Diệp Phong không trả lời, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận hơi thở xung quanh.
Môt lúc sau Diệp Phong mở mắt, nói: “Chưa đi xa, còn ở gần đây.”
Nói xong Diệp Phong giao cho Tiêu Y Nhân: “Chăm sóc Khuynh Thành giúp tôi, tôi đi bắt hắn.”
“Vâng.” Tiêu Y Nhân vội vàng gật đầu: “Anh phải cẩn thận đó.” “Yên tâm, tôi sẽ về nhanh.” Dứt lời, Diệp Phong biết mất trong phòng.
Phòng bảo vệ bên hồ, Lưu Võ còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện, hỏi: “Sao thiếu chủ sốt ruột vậy, có chuyện gì à?”
Diệp Phong nhìn ông, phát hiện Lưu Võ đã đột phá lên Đan Kình, nhớ rõ lần trước gặp mặt ông chỉ là một võ giả Hóa Kính trung kỳ, tốc độ tu luyện rất nhanh.
Diệp Phong nói: “Chú Lưu, chú đến đúng lúc lắm, có sát thủ xuất hiện.” “Sát thủ?”
Lưu Võ giật mình: “Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm chỗ này, sao lại không phát hiện?”
Diệp Phong nói: “Là một tên dùng rắn, chú không phát hiện cũng bình thường, chú đi tra camera giúp tôi, rất nhanh tôi sẽ trở lại.”
“Rõ, thiếu chủ!”
Lưu Võ gật đầu, đi vào Hồ Tâm Cư.
Cùng lúc đó, dưới cây liễu bên hồ Phỉ Thúy, cách Hồ Tâm Cư khoảng 500 mét. Một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ bảo hộ ngồi bên cây liễu, dáng người thấp bé, tướng mạo xấu xí, trong tay cầm một cây sáo dọc, thỉnh thoảng
thổi ra tiếng vang nặng nề.
Bên cạnh gã còn để một cái sọt, trên sọt có nắp, bên trong truyền ra tiếng động.
Đây chính là người khống chế rắn đen tấn công Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành, tên là Xà Cảnh Niên!
Sau khi thổi ra một giai điệu quỷ dị, người này chậm rãi buông sáo dọc xuống, lẩm bẩm nói:
“Kỳ quái, tại sao Tiểu Hắc không có động tĩnh?”
Xà Cảnh Niên nhíu mày, đứng dậy nhìn về phía Hồ Tâm Cư. “Thì ra giấu ở đây.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau gã. “AI”
Xà Cảnh Niên sợ hãi xoay người nhìn lại, nhưng không thấy ai.
“Ai đang giả thần giả quỷ? Cút ra đây!”
Xà Cảnh Niên gầm lên.
Gã nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy ai cả.
Đột nhiên một trận gió lạnh đánh úp lại từ sau đầu! Thân thể Xà Cảnh Niên cứng đờ, lông tơ dựng đứng lên.
Gã nhìn về phía sau, đột ngột phát hiện Diệp Phong đang đứng sau gã!