Thi thể của Watanabe Ou ngã xuống đất, trông vô cùng thê thảm. Mieko quay đầu nhìn về phía Diệp Phong: "Chủ nhân."
Diệp Phong khẽ gật đầu rồi hơi nhếch khóe môi lên cười lạnh: "Làm tốt lắm, tôi có thể để cô tiếp tục sống."
"Cảm tạ chủ nhân, cảm tạ chủ nhân!" Mieko nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, lại quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.
Trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ trêu tức, tiến lên nắm cằm Mieko mà lạnh lùng nói: "Nhưng đã chọn làm chó của tôi thì cô nên bỏ lớp da trên người ra, tôi nhìn không thoải mái."
Ánh mắt Diệp Phong rơi lên bộ Kimono mà Mieko mặc trên người.
"Tôi hiểu rồi thưa chủ nhân." Mieko gật đầu rồi lập tức cởi sợi dây ngoài cùng cổ áo Kimono ra.
Thân thể mềm mại đáng kiêu ngạo, cao ngất tròn trịa, tràn ngập vẻ đẹp dã tính sắp được bày ra.
Diệp Phong thấy thế vội vàng ngăn cô ta lại: "Cô làm gì vậy?”
Mieko không hiểu mà hỏi: "Không phải chủ nhân ra lệnh cho Mieko lột da sao?"
Diệp Phong trầm mặc: "Tôi cũng không bảo cô cởi ngay, ý của tôi là bảo cô trở về thay quần áo khác, đừng mặc Kimono của phụ nữ Nhật nữa, hiểu chưa?"
Mieko lại gật đầu: "Tôi đã hiểu ý của chủ nhân."
Diệp Phong híp mắt lại lấy ra một cây châm nhỏ đâm vào người Mieko.
"Đây là cái gì?" Trên gương mặt xinh đẹp của Mieko lộ ra vẻ sợ hãi.
"Một cây châm bạc có thể lấy mạng của cô." Diệp Phong lạnh lùng nói: "Nếu dám giở trò gian trước mặt tôi thì cây châm này sẽ giết cô vào bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ cần cô trung thành tuyệt đối thì nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả, rõ chưa?"
"Vâng thưa chủ nhân."
"Tốt, cô có thể đi, khi nào cần thì tôi sẽ liên hệ cô thông qua cây châm này."
Mieko cung kính gật đầu: "Vâng thưa chủ nhân, Mieko nhất định nghe gọi liền đến, thỏa mãn tất cả nhu cầu của chủ nhân."
Vừa dứt lời, Mieko cúi chào rồi lui xuống, cất bước rời khỏi phòng họp.
Diệp Phong lạnh nhạt cười một tiếng, trong cây châm nhỏ này có linh lực đủ để khống chế Mieko.
Mấy năm gần đây người Nhật có rất nhiều hành động, trùng hợp Mieko cũng là người Nhật, giữ lại cô ta không chừng sẽ có tác dụng lớn.
Sau khi Mieko đi, Diệp Phong lại đưa mắt nhìn sang Đường Truyền Kim.
Trong phòng hội nghị này toàn là người Nhật đã chết, lúc này Đường Truyền Kim đã bị dọa sợ mà ngu ngơ ngồi tại nguyên.
Khi gã nhìn thấy ánh mắt như Tử thần của Diệp Phong thì bịch một tiếng đã quỳ xuống trước mặt hắn mà cầu khẩn: "Ông nội Diệp, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm ông nội, mong ông nội đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với hạng người như tôi, cầu xin ông nội đừng giết tôi!"
Diệp Phong rét lạnh nhìn gã một cái và nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha"
Diệp Phong khẽ gật đầu rồi hơi nhếch khóe môi lên cười lạnh: "Làm tốt lắm, tôi có thể để cô tiếp tục sống."
"Cảm tạ chủ nhân, cảm tạ chủ nhân!" Mieko nghe vậy thì cực kỳ mừng rỡ, lại quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.
Trên mặt Diệp Phong lộ ra vẻ trêu tức, tiến lên nắm cằm Mieko mà lạnh lùng nói: "Nhưng đã chọn làm chó của tôi thì cô nên bỏ lớp da trên người ra, tôi nhìn không thoải mái."
Ánh mắt Diệp Phong rơi lên bộ Kimono mà Mieko mặc trên người.
"Tôi hiểu rồi thưa chủ nhân." Mieko gật đầu rồi lập tức cởi sợi dây ngoài cùng cổ áo Kimono ra.
Thân thể mềm mại đáng kiêu ngạo, cao ngất tròn trịa, tràn ngập vẻ đẹp dã tính sắp được bày ra.
Diệp Phong thấy thế vội vàng ngăn cô ta lại: "Cô làm gì vậy?”
Mieko không hiểu mà hỏi: "Không phải chủ nhân ra lệnh cho Mieko lột da sao?"
Diệp Phong trầm mặc: "Tôi cũng không bảo cô cởi ngay, ý của tôi là bảo cô trở về thay quần áo khác, đừng mặc Kimono của phụ nữ Nhật nữa, hiểu chưa?"
Mieko lại gật đầu: "Tôi đã hiểu ý của chủ nhân."
Diệp Phong híp mắt lại lấy ra một cây châm nhỏ đâm vào người Mieko.
"Đây là cái gì?" Trên gương mặt xinh đẹp của Mieko lộ ra vẻ sợ hãi.
"Một cây châm bạc có thể lấy mạng của cô." Diệp Phong lạnh lùng nói: "Nếu dám giở trò gian trước mặt tôi thì cây châm này sẽ giết cô vào bất cứ lúc nào. Nhưng chỉ cần cô trung thành tuyệt đối thì nó không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả, rõ chưa?"
"Vâng thưa chủ nhân."
"Tốt, cô có thể đi, khi nào cần thì tôi sẽ liên hệ cô thông qua cây châm này."
Mieko cung kính gật đầu: "Vâng thưa chủ nhân, Mieko nhất định nghe gọi liền đến, thỏa mãn tất cả nhu cầu của chủ nhân."
Vừa dứt lời, Mieko cúi chào rồi lui xuống, cất bước rời khỏi phòng họp.
Diệp Phong lạnh nhạt cười một tiếng, trong cây châm nhỏ này có linh lực đủ để khống chế Mieko.
Mấy năm gần đây người Nhật có rất nhiều hành động, trùng hợp Mieko cũng là người Nhật, giữ lại cô ta không chừng sẽ có tác dụng lớn.
Sau khi Mieko đi, Diệp Phong lại đưa mắt nhìn sang Đường Truyền Kim.
Trong phòng hội nghị này toàn là người Nhật đã chết, lúc này Đường Truyền Kim đã bị dọa sợ mà ngu ngơ ngồi tại nguyên.
Khi gã nhìn thấy ánh mắt như Tử thần của Diệp Phong thì bịch một tiếng đã quỳ xuống trước mặt hắn mà cầu khẩn: "Ông nội Diệp, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm ông nội, mong ông nội đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng so đo với hạng người như tôi, cầu xin ông nội đừng giết tôi!"
Diệp Phong rét lạnh nhìn gã một cái và nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha"