Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Mang thai trước rồi tính tiếp
“Đây là cái gì?”
Tô Khuynh Thành cầm lấy tờ hôn thư từ tay Diệp Phong thì phát hiện trên đó có tên của cô và Diệp Phong, phía dưới còn có chữ ký của ông nội cô.
Đọc xong hôn thư, Tô Khuynh Thành mở to mắt nhìn về phía Diệp Phong: “Anh là vị hôn phu của tôi sao?”
Diệp Phong gật đầu: “Đúng.”
“Ông nội đính ước cho tôi từ khi nào vậy? Tại sao tôi lại không biết?”
Cô cầm tờ hôn thư đi về phía Trần Hà: “Mẹ, chuyện này là sao vậy? Diệp Phong là vị hôn phu của con, sao mọi người chưa từng nói cho con biết?”
“Hả?” Trần Hà nghe được vậy cũng sửng sốt.
Khi bà ta cầm tờ hôn thư và nhìn thấy tên ông nội của Tô Khuynh Thành, Tô Quốc Dân thì mới chợt hiếu ra.
8 năm trước, khi Tô Quốc Dân sắp qua đời đã đặc biệt căn dặn chuyện hôn sự. ông ta dặn Tô Kiến Nghiệp rằng hãy gả Tô Khuynh Thành cho một người đàn ông tên là Diệp Phong, đồng thời cũng đế lại một tờ hôn thư.
Có điều Trần Hà không hề coi trọng điều này, vốn dĩ bà ta đã không thích Tô Quốc Dân và cảm thấy chuyện đại sự của con gái mình phải do mình làm chủ. Sau khi Tô Quổc Dân qua đời, bà ta đã đốt tờ hôn thư đó đi.
“Vị hôn phu gì? Không có chuyện đó đâu!”
Nhìn thấy hôn thư trong tay Diệp Phong, Trần Hà lập tức bối rối, đưa tay muốn giật lấy tờ hôn thưtừtay Tô Khuynh Thành.
“Mẹ, mẹ nói dối.”
Tô Khuynh Thành thấy vẻ mặt của Trần Hà có gì đó không đúng, lập tức cất tờ hôn thư ở phía sau, ngăn không đế bà ta giật đi, đồng thời nói:
“Ông nội con cũng đã ký tên lên hôn thư này.”
Trần Hà nghe vậy trợn mắt, mất kiên nhẫn nói: “Ký tên thì đã sao? Đều là thứ vớ vẩn, đến bây giờ ai còn tính chứ?”
“Người con cần gả chính là thiếu gia Vương Dương của nhà họ Vương. Những người khác đừng quan tâm.”
Tô Khuynh Thành nghe vậy, lập tức nối giận: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Diệp Phong đã khỏi bệnh của cha con, sao mẹ còn muốn con gả cho Vương Dương?”
Nghe thấy Tô Khuynh Thành và Trần Hà tranh cãi, Tô Kiến Nghiệp đang nằm trên giường bệnh yếu ớt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Hà quay đầu lại nói với ông ta: “Không phải việc của anh, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong, bà ta kéo Tô Khuynh Thành vào góc, nhỏ giọng nói: “Con muốn sao đây? Chẳng lẽ con muốn cưới Diệp Phong?”
Tô Khuynh Thành đáp: “Đúng vậy, Diệp Phong là một người rất tốt, con rất thích anh ấy, con muốn cưới anh ấy.”
“Vớ vấn.” Trần Hà trừng mắt mắng: “Cậu ta đắc tội với bang Long Hổ, con có thế ở bên cậu ta sao? Loại người này chính là tai họa, đi theo cậu ta, con sẽ xui xẻo cả đời!”
“Hôm nay ở nhà họ Vương cậu ta đã giết nhiều người như vậy, con cho rằng nhà họ Vương và bang Long Hồ sẽ tha cho cậu ta ư? Bây giờ nhà họ Vương không trút giận lên nhà họ Tô chúng ta đã là tốt lắm rồi, con còn muốn kết hôn với cậu ta, đầu óc con có vấn đề sao.”
“Con…”
Tô Khuynh Thành mở miệng nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác.
“Mẹ nói cho con biết, hãy từ bỏ ý nghĩ này càng sớm càng tốt!”
Trần Hà nghiêm nghị nói: “ông nội con để lại hôn thư chỉ là một cái cớ Diệp Phong là tai họa, ai ở bên cậu ta sẽ xui xẻo, con đừng ngu ngốc nữa!”
“Mẹ, con không quan tâm, con muốn kết hôn với Diệp Phong!” Cô nói một cách kiên quyết.
“Không được!” Thái độ của Trần Hà cứng rắn.
Lúc này, Diệp Phong cười nói: “Dì, đừng hiếu lầm, hôm nay cháu đến không phải vì cưới Khuynh Thành.”
“Trong tay cháu vẫn còn sáu tờ hôn thư như vậy, còn có sáu vị hôn thê đang chờ cháu đi gặp mặt.”
Nói xong, Diệp Phong lấy ra sáu tờ hôn thư còn lại, trải ra trước mặt Trần Hà như một chiếc quạt gấp.
“Cho nên, dì không đồng ý, cháu liền hủy hôn.”
“Tạm biệt.”
Diệp Phong nói xong liền xoay người rời đi.
Tô Khuynh Thành khá tốt, tốt bụng, hoạt bát và không bám người nhưng Diệp Phong không thèm quan tâm đến một người mẹ vợ như Trần Hà nên mới quay người rời đi.
Trần Hà nghe Diệp Phong nói muốn hủy hôn thì vô cùng vui mừng. Sau khi hủy hôn, bà ta có thể gả Tô Khuynh Thành cho nhà họ Vương, đây là một chuyện tốt đối với bà ta.
Nhưng Tô Khuynh Thành không còn vui vẻ nữa, liếc nhìn Trần Hà một cái rồi đuổi theo Diệp Phong.
“Anh Phong, đợi em với!”
Bên kia, Diệp Phong vừa rời khỏi cổng nhà họ Tô, Tô Khuynh Thành đã đuối kịp hắn.
“Anh Phong, sao anh đi nhanh vậy?” Tô Khuynh Thành thở hốn hến hỏi.
Diệp Phong nói: “Bệnh của cha em đã chữa khỏi rồi, tôi không còn việc gì nữa thì ở lại nhà em làm gì chứ?”
“Anh Phong, anh giận sao?” Tô Khuynh Thành yếu ớt hỏi.
Diệp Phong cười nói: “Tại sao tôi lại phải tức giận?”
Tô Khuynh Thành nói: “Thì giận mẹ em, mẹ em là người như vậy, anh đừng so đo với bà ây.”
Diệp Phong bĩu môi: “Tôi không so đo với bà ấy, bình thường tôi cũng không quan tâm đến người như vậy.”
“Vậy mà anh còn tức giận, anh Phong, anh đừng giận nữa.” Tô Khuynh Thành nắm lấy cánh tay Diệp Phong, nũng nịu nói.
Diệp Phong không nói nên lời: “Em đi theo tôi làm gì?”
“Kết hôn.” Tô Khuynh Thành mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Phong nói.
“Ai nói muốn kết hôn với em chứ?” Diệp Phong hỏi.
“Vậy nếu không cưới em thì anh sẽ cưới ai?” Tô Khuynh Thành phồng má hỏi.
“Cưới bọn họ!”
Diệp Phong lại lấy ra sáu lá hôn thư còn lại: “vẫn còn sáu vị hôn thê đang chờ tôi gặp mặt.”
Tô Khuynh Thành chớp mắt: “Thật hay giả vậy?”
Cô giật lấy sáu tờ hôn thư từ tay Diệp Phong, xem xét kỹ càng, phát hiện những tờ hôn thư này đều là thật.
“Thấm Nhược Thủy…”
“Giang Ly…”
Tô Khuynh Thành lần lượt đọc tên vị hôn thê của Diệp Phong.
“Lâm Phong Nguyệt cũng là hôn thê của anh. Cô ấy không phải là đại minh tinh sao?”
Tô Khuynh Thành càng nhìn càng thấy khó tin, cho đến khi cô lật đến tờ cuối cùng.
“Tiêu Y Nhân nữa sao?”
Tiêu Y Nhân là đối thủ số một của Tô Khuynh Thành, cô ta cũng là hôn thê của Diệp Phong sao?
Liệu không phải là trùng tên đó chứ?
Nhưng ngay sau đó, Tô Khuynh Thành nhìn thấy chữ ký của bà nội Tiêu Y Nhân trên hòn thư, cô mới chắc chắn Tiêu Y Nhân trên hôn thư chính là người mà cô biết.
Tô Khuynh Thành đọc xong hôn thư, ngẩng đầu nhìn Diệp Phong: “Bọn họ đều là hôn thê của anh sao?”
“Tại sao tôi phải lừa em chứ?” Diệp Phong cau mày.
“Còn em thì sao?”
“Em à? Tôi đã hủy hôn rồi mà.”
“Em không quan tâm, lần đầu tiên của em đã trao cho anh rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Ilọọọll
Diệp Phong sờ đầu Tô Khuynh Thành: “Tô
Khuynh Thành, sáng nay là ai đã nói tôi không cần chịu trách nhiệm nhỉ?”
“Buổi sáng là buổi sáng, bây giờ là bây giờ.”
Tô Khuynh Thành bĩu môi nói: “Anh không chịu trách nhiệm với em thì ai sẽ chịu trách nhiệm? Anh thậm chí còn không dùng biện pháp, nếu tôi có thai thì phải làm sao?”
“Mẹ kiếp, em…” Diệp Phong không nói nên lời.
Tô Khuynh Thành nhìn Diệp Phong với ánh mắt có chút đắc ý: “Anh Phong, anh không phải loại đàn ông vô trách nhiệm như vậy chứ?”
Diệp Phong quay đầu nhìn Tô Khuynh Thành, cười nói: “Em cứ mang thai trước đi rồi tính tiếp.”
Tô Khuynh Thành lập tức đỏ mặt: “Anh…”
“Anh gì mà anh? Tôi có việc gấp tôi phải đi trước đây.”
Diệp Phong xoay người rời đi.
Tô Khuynh Thành hét lớn: “Đợi đã, kết bạn WeChat trước rồi hãy đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK