Mục lục
Thánh Thể Bất Phàm - Diệp Phong (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Băng Băng và Ngưu Ngưu
Nghe Diệp Phong nói vậy, vẻ mặt vốn nghiêm nghị của Tiêu Y Nhân lập tức trở nên nhiệt tình. Cô ta nhìn Diệp Phong mỉm cười:
“Chồng ơi, anh muốn ăn món gì?”
“Tôi ăn gì cũng được.” Diệp Phong nói.
Tiêu Y Nhân cười thần bí nói: “Vậy thì gọi một phần hàu trước đi, món này tốt cho sức khỏe của anh.”
Hàu bổ thận, Tô Khuynh Thành cạn lời, sững sờ nhìn Tiêu Y Nhân, thầm nghĩ: Đồ đê tiện, cô được lắm!
“Khuynh Thành, cô thích ăn gì?” Ngay sau đó, Tiêu Y Nhân mỉm cười hỏi Tô Khuynh Thành.
“Tôi…?”
Tô Khuynh Thành có chút cảm động, tự lấm bấm, cuối cùng Tiêu Y Nhân cũng biết điều một chút.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng thì đã nghe Tiêu Y Nhân nói: “Ngực của Khuynh Thành nhỏ như vậy, nhìn như chưa dậy thì, hay là gọi cháo đu đủ đi?”
Tô Khuynh Thành bối rối, cho rằng Tiêu Y Nhân còn có chút lương tâm nhưng ai biết rằng cô ta lại đang dùng cách khác để công kích mình.
“Tiêu Y Nhân, cô nói rõ cho, ai nhỏ chứ!”
Vừa nói, cô vừa cố tình ưỡn ngực ra trước mặt Diệp Phong, khí thế hừng hực.
Cô là size 36, tuy không thể nói là quá lớn nhưng ít nhất cũng không thể nói là nhỏ.
Tiêu Y Nhân không nhịn được cười nói: “Ai nhỏ thì người đó tự biết.” Vừa nói, cô ta cố tình khoe ngực mình ra.
Diệp Phong nhìn thoáng qua, không khỏi nuốt nước bọt, phải nói ngực của Tiêu Y Nhân quả thực rất lớn, lớn hơn Tô Khuynh Thành một vòng.
Diệp Phong nói đùa: “Đừng tranh cãi nữa, tòi thấy cháo đu đủ cũng rất được, gọi món đó đi!”
“Anh Phong, anh cũng cười nhạo em!” Tô Khuynh Thành tức giận nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong nghiêm túc nói: “Đâu có, tôi chỉ lo lắng sau này con trai mình sẽ bị đói.”
II II
Tô Khuynh Thành nghe vậy mặt đỏ bừng.
Một lúc sau, tất cả món ăn ba người gọi đều đã được bày ra.
“Anh Phong, anh ăn nhiều thịt một chút đi.”
“Anh Phong, ăn cả thịt cả rau mới tốt!”
gắp đồ ăn cho Diệp Phong, cả hai không ai nhường ai. Chỉ trong chốc lát đã gặp cho Diệp Phong đầy một đĩa.
Điều này khiến các khách hàng khác trong nhà hàng choáng váng.
Cả hai người phụ nữ này đều rất xinh đẹp, khí chất tuyệt vời giống như tiên nữ giáng trần nhưng bây giờ, bọn họ lại đang tranh nhau thể hiện trước mặt Diệp Phong.
Cách đó không xa, một người đàn õng vẻ mặt tràn đầy oán hận và ghen tị. Trước cảnh tượng này, hắn ta cảm thấy thịt kho trong bát đã không còn ngon nữa.
Diệp Phong cười khổ, đây có được coi là nằm không cũng trúng đạn không?
Cuối cùng, hắn đành phải bỏ cuộc, để mặc cho Tô Khuynh Thành và Tiêu Y Nhân tranh giành.
Rất nhanh, ba người dùng bữa xong liền rời khỏi nhà hàng. So với Diệp Phong, Tiêu Y Nhân và Tô Khuynh Thành ăn không bao nhiêu, thậm chí có thể nói là không ăn, hai người phụ nữ luôn bận rộn gắp đồ ăn cho Diệp Phong.
Sau khi ra khỏi cửa, Tiêu Y Nhân lại nắm lấy cánh tay Diệp Phong, đắc ý nói với Tô Khuynh Thành:
“Khuynh Thành, tối nay cảm ơn cô đã chiêu đãi, không còn sớm nữa, tôi và anh Phong về ngủ trước đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi, tạm biệt.”
Trên môi nở một nụ cười, cô ta vẫy tay chào tạm biệt Tô Khuynh Thành.
“Cái gì? Hai người muốn về ngủ cùng nhau ư?” Mắt Tô Khuynh Thành mở to, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Phong và Tiêu Y Nhân.
“Đúng vậy, bây giờ tôi sống cùng anh Phong mà.”
Tiêu Y Nhân tiếp tục thể hiện sự đắc ý, mục đích cô ta nói như vậy là để chọc tức Tô Khuynh Thành.
“Có chuyện này sao, anh Phong?” Tô Khuynh Thành lập tức nhìn về phía Diệp Phong, hỏi xác nhận.
Diệp Phong gãi đầu nói: “Tạm thời thôi!”
Tô Khuynh Thành nhướng mày, chỉ vào Diệp Phong nói: “Được lắm, anh Phong, anh đúng là tra nam!”
“Sao tôi lại là tra nam chứ?!” vẻ mặt Diệp Phong vô tội.
Tô Khuynh Thành nói: “Tối qua anh còn ở với em, bây giờ lại ngủ với Tiêu Y Nhân, anh còn nói mình không phải tra nam!?”
Vẻ mặt Diệp Phong khó hiếu nói: “Tôi chỉ nói cô ấy tạm thời ở nhà tôi, ai nói chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau?”
“Hừ! Có quỷ mới tin anh.”
Tô Khuynh Thành khẽ hừ một tiếng, sau đó trực tiếp nắm lấy cánh tay còn lại của Diệp Phong, tức giận nói: “Đi thôi!”
“Cái gì? Đi đâu?” Diệp Phong cong môi.
Tô Khuynh Thành tức giận nói: “Cô ta có thể về nhà ngủ với anh, em cũng có thể!”
Sau khi nghe vậy, mặt Tiêu Y Nhân đỏ bừng, cũng không nói nên lời:
“Tô Khuynh Thành, cô muốn làm gì? Muốn phá hỏng chuyện tốt của tôi đúng không?”
Tô Khuynh Thành ưỡn ngực nói: “Lén lút sau lưng dụ dổ người đàn ông của người khác, có bản lĩnh thì hãy quang minh chính đại tranh giành đi!”
“Ai lén lút dụ dỗ người đàn ông của người khác? Tô Khuynh Thành, hôm nay cô phải nói cho rõ rõ ràng.”
Tô Khuynh Thành trừng mắt với Tiêu Y Nhân: “Cô, chính là cô!”
“Băng Băng chết tiệt, tôi thấy cô đang muốn ăn đòn!” Tiêu Y Nhân xắn tay áo lên, như thể sắp đánh nhau.
“Ai sợ cô chứ?!” Tô Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.
Diệp Phong bị kẹt giữa hai người, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: “Xin hỏi, Băng Băng là ai?”
“Tô Khuynh Thành!”
Thì ra Băng Băng chính là biệt danh mà Tiêu Y Nhân đặt cho Tô Khuynh Thành khi cô còn học cấp 2. Lúc cấp 2, Tô Khuynh Thành luôn lạnh lùng như băng, không thích nói chuyện với con trai, biệt danh này dùng đế trêu chọc Tô Khuynh Thành.
Tô Khuynh Thành tức giận phừng phừng, lập tức phản bác: “Ngưu Ngưu chết tiệt, nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn đê tiện như thế!”
“Ngưu Ngưu lại là ai nữa vậy?” Diệp Phong lại bối rối.
Tô Khuynh Thành nói: “Anh có cảm thấy hai cục kia của cô ta có giống của bò không?”
Diệp Phong nhìn thoáng qua, gật đầu khẳng định, sau đó không khỏi mỉm cười, hoá ra đây chính là nguồn gốc của cái tên Ngưu Ngưu, khá thích hợp.
Tiêu Y Nhân tức giận nói: “Cô dám sỉ nhục tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”
Tiêu Y Nhân nổi đóa, muốn giật tóc Tô Khuynh Thành ngay tại chỗ.
Tô Khuynh Thành không hề sợ hãi: “Tới đây, tôi liều với cô!”
Hai người phụ nữ giằng xé nhau càng lúc càng mạnh khiến Diệp Phong không nói nên lời.
Mỗi tay hắn ôm lấy một người, buộc hai người phải tách nhau ra.
“Mẹ kiếp, trên phố nhiều người như vậy mà hai người cũng có thể đánh nhau sao? Các ngươi không thấy mất mặt à?”
Mọi người đang xem trò hay, Diệp Phong nhanh chóng kéo hai người đi, dẫn họ đi về phía một con hẻm nhỏ có ít người qua lại, xe của hắn cũng đậu cách đó không xa.
Tô Khuynh Thành không phục, nói: “Hừ, là cô ta gây chuyện trước!”
“Là cô mắng tôi trước!” Tiêu Y Nhân tức giận nói.
“Khụ!” Diệp Phong ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Nể mặt tôi chút đi, nếu như muốn cãi nhau thì về nhà hãy cãi.”
“Hừ!” Hai người đồng thời hừ lạnh một tiếng, không ai đế ý đến đối phương.
Tiêu Y Nhân lại nắm lấy cánh tay Diệp Phong, nói: “Anh Phong, anh đừng tức giận, em không thiếu hiểu biết như Băng Băng.”
Tô Khuynh Thành nghe vậy, lại tức giận:
“Ngưu Ngưu đáng chết! Miệng thối lắm lời, cô muốn đánh nhau phải không?”
“Ai miệng thối lắm lời?” Hai người lại đang định cãi nhau thì đột nhiên lúc này.
“Cẩn thận!” Diệp Phong bỗng nhiên hét lớn.
Sau đó hắn đưa tay đấy Tô Khuynh Thành sang một bên, giơ tay lên đỡ lấy hai chiếc phi tiêu từ giữa không trung!
Tô Khuynh Thành kinh hãi, một trong hai phi tiêu suýt chút nữa đã trúng vào cổ cô, nếu không có Diệp Phong, bây giờ cô đã chết rồi!
Tiêu Y Nhân cũng không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc nhìn phi tiêu trong tay Diệp Phong hỏi: “Anh Phong, sao vậy?!”
Diệp Phong hơi nheo mắt lại, nhìn về phía trước, trầm giọng nói:
“Có sát thủ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK