"Ây, Thiệu tiểu thư quả nhiên hào phóng” _ Yên Lạc nhìn tấm thẻ rồi nhìn bạn mình cười, giọng trào phúng nói.
Hai người lại bắt đầu nói cười vui vẻ cứ như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra vậy.
Nói chuyện một lúc tới giờ cơm trưa, một nữ hầu lên phòng khách mời hai cô vào nhà ăn.
Khi vào nhà ăn, Thiệu Vị Yên chạy lại ngồi vào ghế, cười típ mắt.
" Ôi, Lạc Lạc yêu cậu chết đi được, vẫn nhớ đến mình thích ăn hai món này."
Yên Lạc thấy hành động của cô bạn thân, cô cười dịu dàng, vãn từ từ đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống bàn ăn:
“ Thích thì ăn nhiều một chút, Bác Lương nấu ăn rất ngon đấy."
Thiệu Vị Yên cầm đũa nghe thấy Yên Lạc gọi đầu bếp là Bác Lương, thì vươn cổ dài, nhìn vào trong bếp thấy một vị nữ trung niên đang đứng nấu ăn thì nói vọng vào:
“ Bác Lương cảm ơn vì bữa ăn."
Người hầu trong nhà nghe thấy vậy đồng loạt hướng mắt về hai cô gái xinh đẹp đang ngồi ở bàn ăn. Hai người ai cũng rất xinh đẹp nhưng lại toát lên phong thái riêng, mặc dù là tiểu thư cành vàng lá ngọc của các gia tộc lớn nhưng không hề mắc bệnh tiểu thư, khinh thường người khác, họ chính là bình đẳng mà đối đãi. Một thiếu phu nhân đã khiến họ đủ bất ngờ, nhưng lại không ngờ người xung quanh cô ấy đều như vậy.
Ăn cơm trưa xong, hai cô gái vui vẻ dắt tay nhau lên phòng.
Khoảng 3h chiều hai cô gái mới đi xuống, Thiệu Vị Yên vẫn ăn mặc như vậy chẳng có gì thay đổi, nhưng Ngụy Yên Lạc lúc này mặc một chiếc liền màu hồng nhạt, tóc vẫn xõa, mỗi lúc này đánh màu son đỏ nhưng cũng rất vừa phải không mang lại cảm giác phản cảm.
Trước khi ra khỏi nhà cùng với Thiệu Vị Yên, thì cô nói với Lưu quản gia:
“ Bác Lưu, cháu ra ngoài chơi với Yên Yên, chắc tối nay sẽ về muộn, nên bác đừng lo nhé!".