• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 20: Cùng ba người nhà họ Bạch đi mua sắm.

Từ Bach Gia rất nhanh tới được trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Bạch Vân là diễn viên nổi tiếng nên bốn người họ không đi vào từ cửa chính.

Bà Bạch cùng Bạch Vân đi dạo khắp trung tâm mua sắm mua được rất nhiều đồ. Còn cô và anh cũng chỉ là đi theo đóng góp ý kiến.

Bà Bạch thấy Yên Lạc chỉ đi cùng mà không mua thứ gì, bà tưởng cô ngại, liền đến kéo tay cô vào trong chọn đồ:

“ Lạc Lạc, con cũng chọn vài bộ, đừng ngại, thằng nhóc này có rất nhiều tiền.”

Nghe thấy câu vừa rồi của bà Bạch cô phì cười nhìn anh. Đương nhiên nhiều tiền, tập đoàn Bạch thị lớn nhất cả nước một tay che trời lại vươn mình ra thế giới, không nhiều tiền mới lạ.

“ Bác gái cùng Vân Vân cứ mua đi, con không muốn mua."

“ Đã kêu con gọi ta là mẹ rồi mà.”_ bà Bạch không vui nói.

Yên Lạc thấy bà không vui, cô tiến lại nắm lấy tay bà, cười nhẹ:

“ Được rồi, mẹ cứ mua đi, con hơi đói, con muốn đi mua gì đó ăn."

“ Anh đi cùng em.”_Bạch Doãn Nghiêm đang nhìn một màn mẹ chồng nàng dâu thì nghe cô muốn đi mua đồ ăn, anh liền lên tiếng đi cùng.

Chưa để cô lên tiếng, bà Bạch đã đẩy cô về phía anh:

“ Được được, hai đứa đi đi, mẹ và Vân Nhi sẽ đợi ở đây."

Hai người đang đi tìm nơi bán đồ ăn thì đi qua một cửa hàng bán đồ trẻ em, cô dừng bước chân lại nhìn ngắm những món đồ dễ thương trong đó:

“ Doãn Nghiêm, anh có thích trẻ con không?”

Thấy cô gái bên cạnh dừng bước anh cũng đứng im, khi nghe câu hỏi của cô thì anh cúi đầu nhìn cô rồi nhìn theo hướng cô nhìn:

“ Thích.”

“ Em luôn muốn có em trai hay em gái cũng được nhưng vì sức khỏe của mẹ yếu nên em không nói mong muốn của mình ra.”_ Cô vẫn nhìn chằm chằm vào cửa hàng đó, giọng hơi buồn.

Anh thấy tâm trạng cô trùng xuống liền đưa hai lên nắm lấy vai của cô:

“ Chúng ta sinh một đứa.”

Cô quay đầu nhìn anh, đưa tay mình vỗ nhẹ vào tay anh:

“ Ai nói sẽ sinh cho anh, em vào nhà vệ sinh một chút, em muốn ăn bánh kem vị dâu, anh đi mua đi."

Thấy vui vẻ hơn, anh gật đầu:

“ Đợi anh ở đây đừng chạy lung tung."

Cô gật đầu rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Bạch Doãn Nghiêm thấy cô đã vào nhà vệ sinh thì cũng nhanh chân đi mua bánh về cho cô.

Khoảng 5 phút sau, Yên Lạc vừa tính ra khỏi nhà vệ sinh thì cô lại đụng mặt bạn học cũ. Không may người này chính là người mà cô không muốn gặp nhất Trần Mai.

Trần Mai vừa nhìn thấy Yên Lạc thì liền tới bắt chuyện:

“ Yên Lạc, không ngờ có thể gặp cậu ở đây.”

Yên Lạc chẳng muốn nói chuyện với ả ta một chút nào, “ừ” một tiếng định bỏ đi thì bị ả ta nắm tay lại.

“ Yên Lạc, cậu vẫn còn giận tôi chuyện năm đó sao?”

Yên Lạc nhíu mày nhìn cánh tay bị cô ta nắm kia, rồi liếc nhìn cô ta:

“ Trần tiểu thư, phiền buông tay."

Yên Lạc vừa nói ả ta lại càng nắm chặt tay cô hơn. Ả ta lôi cái giọng uất ức ra nói:

“ Yên Lạc, cậu đừng vậy mà, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tại sao cậu còn giận cơ chứ?”

“ Trần tiểu thư, tôi nói lại phiền buông tay.”_ Yên Lạc lúc này đã gần mất hết kiên nhẫn.

“ Yên Lạc chuyện đã qua lâu như vậy,sao cậu còn để trong lòng chứ?”_ giọng cô ta không còn nhu mì nữa thay vào đó là hơi gắt gỏng.

Yên Lạc lần này không kiên nhẫn nữa mà đưa tay gạt phăng tay cô ta ra, quay người, ánh mắt lạnh nhạt của cô nhìn thẳng xuống ả ta.

“ Trần tiểu thư, chuyện năm xưa tôi đã không còn để ý, mong cô đừng làm phiền tôi.”

Trần Mai đang tức giận vì cô lại gạt tay ả ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng kia của cô, lại khiến lòng ả nổi sóng. Cô vẫn như vậy, vẫn cái thái độ của kẻ trên cao nhìn xuống người khác. Cô ả nhếch môi cười:

“ Yên Lạc cậu không để ý mà đến giờ cậu vẫn một mình sao? Đến bạn trai còn chưa có."

“ Đó là việc riêng của tôi, không mượn Trần tiểu thư quan tâm."

“ Ha, Ngụy Yên Lạc cô đang chờ đợi cái gì? Chờ một ngày Trương Đình sẽ quay lại với cô sao? Cô đừng mơ tưởng nữa. Tôi và anh ấy sắp kết hôn rồi."

Nói xong ả ta lấy từ túi xách ra một tấm thiệp đỏ, giơ lên trước mặt cô:

“ Nhìn đi, đây là thiệp cưới, Ngụy Yên Lạc tôi tặng cô. Tôi rất mong chờ sự có mặt của cô đó."

Ả ta nói xong liền nhét tấm thiệp vào tay Yên Lạc, rồi “ hừ” một cái “ Ngụy Yên Lạc đừng đến trễ.

Yên Lạc nhếch miệng cười “ Trần Mai, có gan mời tôi thì đừng trách tôi hôm đó không cho cô mặt mũi."

Lời vừa nói xong cô liền quay quắt người rời đi, để mặc cho Trần Mai ôm cục tức trong người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK