• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Nơi con hay ở Bạch Cung Viên” anh điềm tĩnh trả lời cho mình 

Còn cô lúc này đang ngồi bất động, tay thì bị anh năm, mà không biết nói làm sao. 

Ba mẹ Ngụy bên này nhìn nhau rồi suy tư một lúc. Ngụy Cung nhìn con gái rồi lại nhìn Bạch Doãn Nghiêm,lên tiếng: 

“ Khi nào hai đứa đi đăng kí?” 

Anh nhìn ông Ngụy nói: “ Ngày kia ,sau khi Cục dân chính quay lại làm việc, thưa ba." 

“ Vậy có nghĩa ngày kia em phải dọn đi sao?”_ cô thắc mắc hỏi anh. 

Anh cười nhìn cô, gật đầu: “ Sau khi đăng kí xong anh sẽ cho người đến chuyên đồ cho em." 

Bốn vị phụ huynh khá đồng tình với cách sắp xếp này nên cũng không có ý kiến gì nữa. Trong lúc nói chuyện đồ ăn đã lên đủ, mọi người liên vừa nói chuyện vừa ăn, rất vui vẻ hòa hợp. Anh gặp cô ăn khung cảnh quen thuộc lại tái diễn. 

9h sáng, trước cửa Cục dân chính. 

Yên Lạc ngơ ngác nhìn quyền sổ đỏ trên tay, thế là cô lấy chồng rồi. Yên Lạc mở quyển sổ ra, trong đó là hình chụp của anh và cô, chữ kí của anh ngay ngắn chỉnh tề, nhìn nét bút liền có thể đoán được con người, còn có cái dấu đỏ chói kia. Yên Lạc nhìn rất lâu. 

Bạch Doãn Nghiêm thầy cô vợ nhỏ vãn ngơ ngác đứng nhìn giấy kết hôn. Anh mỉm cười, tiến đến ôm lấy cô: 

“ Sao vậy?” 

“ Doãn Nghiêm bây giờ em hối hận có kịp không?”, cô ngơ ngác nói 

“ Không.” Anh vẫn ôm cô điềm tĩnh nói. 

Yên Lạc hạ tay xuống,sau đó vòng tay qua bụng anh, ôm chặt lấy, cô tựa cái đầu nhỏ vào lồng ngực rắn chắc của anh: 

“Doãn Nghiêm, anh sẽ không phản bội em đúng không? Nêu. Em chỉ nói nếu thôi, nếu như anh phản bội em thì mong anh hãy nói thẳng với em, đừng để người khác nói với em.”_giọng cô lo lắng nói. 

Bạch Doãn Nghiêm nghe thấy câu này của cô thì đưa tay nắm lấy bả vai của cô, bắt cô đối mặt với mình. Anh đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cô: 

“ Lạc Nhi, anh sẽ không phản bội em, không làm chuyện có lỗi với em. Cả đời này chỉ có em" 

Yên Lạc nghe xong thì mắt cô đỏ hoe, nước mắt bắt đầu chảy. Cô dang tay ôm chặt lấy anh, đầu cô dụi dụi vào ngực anh, bắt đầu khóc nấc lên. Đúng vậy cô đang khóc vì hạnh phúc, mặc kệ sau này thế nào bây giờ cô có anh ở bên cạnh là được. 

Bạch Doãn Nghiêm thấy cô ôm mình khóc thì cũng chẳng biết phải làm sao, đề cho cô ôm, anh cũng ôm lấy cô, nhẹ vuốt lưng cho cô. 

Yên Lạc ôm Bạch Doãn Nghiêm khóc một lúc thì cũng theo anh về Bạch Cung Viên. 

Bạch Cung Viên là ngôi biệt thự anh hay ở, vì nhà chính sách gia khá xa Bạch thị. Thiết kế theo kiến trúc Châu Âu, nhìn vào như một cung điện, rất đẹp mắt. 

Ngụy Yên Lạc vừa vào đến cửa thì đã thấy một hằng người dài xếp hàng ở đó. Thấy cô và anh bước vào thì liền cúi người 90 độ: 

"Thiếu gia, thiếu phu nhân." 

Yên Lạc bị âm thanh lớn kia làm cho giật mình, cười ngại ngùng đáp. 

“ Chào mọi người." 

Bạch Doãn Nghiêm đứng bên cạnh cô cũng chỉ gật đầu một cái. 

Sau khi mọi người đứng thẳng lại thì có một nữ nhân trung niên tiến tới chỗ cô, bà cúi đầu: 

* Thiếu phu nhân, tôi là Lưu Tuyết, quản gia ở đây, có gì cần thiếu phu nhân cứ nói với tôi hoặc bất cứ người nào ở đây. Chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK