• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong bà đứng né sang một bên đưa tay chỉ vào một vị nữ trung niên khác: 

“Đây là đầu bếp ở đâu, bà ấy tên là Lương Tú, thiếu phu nhân muốn ăn gì cứ nói với bà ấy." 

Sau khi nghe quản gia giới thiệu một vòng thì cô cúi đầu chào hỏi lần nữa: 

“ Xin chào mọi người, tôi là Ngụy Yên Lạc, mọi người có thể gọi tôi là Yên Lạc,sau này mong mọi người chiếu có nhiều hơn." 

“ Thiếu phu nhân cái này..” Lưu quản gia nhìn cô rồi lại liếc mắt sang anh. 

“ Bác Lưu, nhà chính Bạch gia khác, Bạch Cung Viên khác, mọi người cứ gọi cháu là Yên Lạc, anh ấy sẽ không nói gì đâu.” cô cười với Lưu quản gia, dùng khuỷu tay huých anh một cái. 

Anh bị đau thì phản ứng trở lại, giọng nói lạnh lùng khác hẳn khi ở với cô: 

" Cứ theo cô ấy đi." 

Nói xong anh nắm lấy tay cô kéo vào trong. Mọi người ở ngoài cũng giải tán đi làm việc trong lòng của mỗi người đều có vài phần yêu thích vị thiếu phu nhân này. 

Anh đưa cô đi tham quan một vòng, sau đó thì đưa cô vào phòng anh và cô. Căn phòng màu chủ đạo là đen trắng, chiếc giường kingsize, một bộ sofa, bên ngoài còn có ban công và bàn trà. 

“Lạc Nhi, đồ của em đã được đưa đến rồi, nếu em muốn mua thêm gì thì cứ mua.”_anh nhìn cô nói 

Cô ngồi lên giường, thì khi bước vào phòng quanh đầu mũi của cô đã thoang thoảng mùi hương bạc hà nam tính, nghe anh nói thì gật gật đầu. 

Bạch Doãn Nghiêm lại gần giường ngồi xuống bên cạnh cô, rồi ôm cô vào lòng: 

“ Lạc Nhi xin lỗi mai anh phải đi công tác 3 ngày sau mới trở về, không thể ở nhà cùng em, nếu em thấy buồn chán có thể gọi Bạch Vân hay Vị Yên tới đây chơi, không thì về nhà chính chơi với mẹ." 

Cô cũng thuận thế vòng tay qua ôm lấy anh, tựa cả người vào người anh. Mỗi khi ôm anh cô đều cảm thấy vô cùng thoải mái : 

" Không sao, anh đừng lo, mà anh cũng biết Yên Yên sao?”. Cô ngửa cô, căm nhỏ tựa lên ngực anh. 

Bạch Doãn Nghiêm cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nhỏ của cô, nhẹ giọng đáp: 

“Thiệu Vị Đình là bạn thân anh." 

“ La Thiên cũng vậy.”_ cô giường đôi mắt long lanh nhìn anh, thấy anh gật đầu thì cúi đầu tựa vào ngực anh tiếp tục ôm. 

Một lúc sau, hai người ăn trưa xong thì anh kêu cô lên phòng nghỉ ngơi, còn mình đến công ty, chắc sẽ bay trong đêm, bảo cô không cần đi tiễn. 

Cô cũng ngoan ngoãn lên phòng thay một bộ đồ thoải mái rồi đi ngủ trưa. Ở nhà với mẹ lâu cô đã sinh ra cái thói ngủ trưa, không ngủ thì buổi chiều liền không mở được mặt. 

9h sáng, tại Bạch Cung Viên. 

Trong một căn phòng màu đen, những ánh nắng của cuối thu le lói lách qua tấm rèm lụa mỏng, chiều thẳng vào chiếc giường kingsize. Cô gái nhỏ với mái tóc đen dài, bóng mượt xõa trên chiếc gối, gương mặt nhỏ nhắn với sống 

mũi cao đường nét thanh tú, lông mi dài dày, đôi môi đào mím chặt, ướt át. Cô mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình màu trắng, khiến cô rất nổi bật trong căn phòng. Khi cô bị ánh nắng chiếu vào mặt, thì cô hơi nhíu mày sau đó lật người xoay qua bên cạnh tiếp tục ngủ. 

Vừa xoay qua chưa lâu thì điện thoại của cô kêu lên, cô nhíu mày thật chặt, tay với lấy cái gối bịt chặt tại như muốn chặn cái âm thanh chết tiệt kia. Chiếc điện thoại kia kêu chán thì đã tắt nhưng sau đó lại kêu, cô nhíu mày bật dậy, cầm điện thoại nhìn tên, trên màn hình điện thoại ghi" Thiệu Vị Yên”, lúc này cô mới bấm nghe:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK