Ngụy Yên Lạc cầm lấy điện thoại, vấn đề loa bước ra khỏi nhà tắm, cô gật gật cái đầu nhỏ.
" Đúng vậy, chồng mình là Bạch Doãn Nghiêm. Mình nghe chồng mình nói anh trai cậu là bạn thân của anh ấy, vậy chắc hai người gặp qua rồi."
Thiệu Vị Yên và Thiệu Vì Đình đồng loạt đều đưa ánh mắt bất ngờ nhìn đối phương. Thiệu Vị Yên không ngờ cô bạn của mình thật sự cầu hôn được Bạch đại thiếu gia. Còn Thiệu Vị Đình không ngờ bạn mình thật sự có thể lấy vợ,sinh con. Thiệu Vị Yên tắt loa ngoài, đưa điện thoại lên tại, tiếp tục nói chuyện:
* Được, vậy bây giờ mình sẽ tới đó."
"Được, mình kêu người làm bữa trưa, chiều rồi đi chơi.”_ Yên Lạc đến sofa ngồi phịch xuống, vui vẻ nói.
Hai ngày chỉ ở nhà cô đã chán lắm rồi. Vừa hay Yên Yên về rồi, cùng đi chơi một bữa với Yên Yên cho vui vẻ.
Thành phố A.
Bạch Doãn Nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc ở chi nhánh thành phố này. Anh đã làm việc 2 ngày rồi, hết hôm nay thôi là anh có thể về nhà với cô vợ nhỏ của mình rồi. Không hiểu tại sao chỉ cần xa cô là anh lại nhớ, nhớ đến mùi hương của cô, nhớ nụ cười của cô, nhờ đến sự mềm mại khi ôm cô. Anh nhớ cô đến sắp điên rồi. Ngay từ đầu nên dần cô cùng đi. Mặt anh sa sâm hằn xuống khiến không khí trong phòng vô cùng bức bối.
Anh xoay ghế nhìn ra bầu trời xanh ngoài kia, liên tiếng hỏi:
* Tiêu Áo bên kia sao rồi?”
Vị Tiêu Áo này là thư kí của anh, tên đầy đủ là Lưu Gia Áo, thông minh, nhanh nhạy, rất được việc.
Tiêu Áo nghe gọi thấy tên, nhanh chân đến trước bàn tông giám đốc báo cáo:
“Thưa chủ tịch, trưa nay có thể kí kết hợp đồng."
Anh nhướn mày, trưa nay kí hợp đồng vậy tối nay liền có thể có mặt ở nhà, chắc cô sẽ bất ngờ lắm. Tâm tình anh tốt lên, đương nhiên không khí trong căn phòng cũng tốt lên.
* Tiêu Áo đặt vé máy bay tôi muốn về ngay sau khi kí xong hợp đồng.”_giọng anh vẫn lạnh lẽo mà ra lệnh.
Tiêu Áo ngơ ngác, theo bản năng vẫn trả lời lại " Vâng.”.
Quay lại với Bạch Cung Viên, ngôi một lúc thì cô ra khỏi phòng đi xuống lâu. Vì trong nhà không có đàn ông nên cô cứ thế mà mặc nguyên bộ đồ ngủ vào bếp. Đứng ở cửa cô thầy Lương Tú được sắp xếp nguyên liệu thì mỉm cười:
" Bác Lương, chào buổi sáng."
Lương Tú nghe thấy có người gọi thì quay đầu qua nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy là cô, bà liền mỉm cười:
“ Yên Lạc dậy rồi sao? Trưa đến nơi rồi đó. Con có đói không? Ta lấy chút bánh kem dâu cho con ăn lót dạ trước nhé, đợi một lát nữa thì ăn cơm trưa."
Trước khi Yên Lạc tới đây ở thì bà đã được thiếu gia dặn dò kĩ càng đồ ăn ưa thích của cô, và độ ăn cô tuyệt đối không được ăn. Thiếu gia cũng cấm tuyệt đổi những thứ cô không được ăn xuất hiện trong ngôi nhà này, như vậy đủ thể thấy được thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân như thế nào.
Yên Lạc bị Lương Tú thói xấu liền ngại ngùng cười hì hì. Cô đến bàn ăn mà ngồi xuống.
* Dạ được ạ."
Nghe được câu đồng ý của cô, Lương Tú rất nhanh đã bưng một miếng bánh dâu ra đặt trước mặt cô.
Yên Lạc nhìn thấy bánh kem dâu mặt liền sáng cả lên, cô cảm thìa lên bắt đầu ăn, vừa ăn cô vừa nói:
“ Bác Lương nhà con tôm hay cá không ạ?”
" Cá bác vừa mới mua rất tươi, đang định trưa nay nấu canh cá cho con, tôm thì vừa chuyện về một ít. Con muốn ăn sao?”. Bà đi vào trong bếp nhìn qua rồi nói
" Vâng, hôm nay bạn con đến chơi, cô ấy thích ăn hai món này, bác làm nhiều nhiều chút nhé!”_ cô vẫn đang ăn, rồi cười tủm tỉm.